Rung động – Chương 64

Chương 64: Học trưởng 

Edit: Ngải

Mưu kế mượn hoa hiến Phật của Chử Dạng bị Từ Nam Diệp một hơi bác bỏ, nhưng cô không vì vậy mà sa sút ý chí, thay vào đó quyết định sử dụng chiến thuật quanh co.

Vì Wechat truy cập vào danh bạ nên cô vừa lưu số điện thoại của Sùng Chính Nhã, bên này Wechat đã nhắc nhở cô có bạn tốt mới có thể thêm.

Yêu cầu thêm bạn gửi đi không bao lâu, Sùng Chính Nhã đồng ý.

Đầu tiên cô gửi cho Sùng Chính Nhã một chuỗi lời cảm ơn copy từ Baidu, sau đó uyển chuyển biểu thị muốn mời vợ hắn ăn một bữa cơm, thuận tiện biểu đạt một chút lòng khâm phục với vị Sùng phu nhân này.

Nếu là cô thì tuyệt đối không có lá gan ngay trước mặt toàn bộ học sinh cầm micro tìm tiểu tam.

Vì để cho ngôn ngữ nhìn qua vừa nghiêm túc lại hoạt bát, cô còn cố ý gửi icon lão trung niên “Vì hữu nghị của chúng ta cạn ly” qua.

Sùng Chính Nhã buốt hết não.

Ngón tay vuốt vuốt mấy lần còn chưa thấy đến cuối, hắn dứt khoát tỉnh lược đoạn vướng víu ở giữa, chỉ nhìn mở đầu và phần cuối.

【 Ngay khi tôi viết phong tin cảm ơn này, tôi không khỏi nhớ đến buổi tối hôm đó mưa tuyết đan xen, gió lạnh thét gào, tôi không thể kìm nén được lòng cảm kích với đối với ngài, còn chưa viết được gì mà lệ nóng đã doanh tròng, nước mắt ướt nhòe từng con chữ tôi viết xuống 】

. . .

【 Ngàn vạn lời hội tụ thành một câu cảm tạ, chúc ngài công việc thuận lợi, gia đình hạnh phúc, tâm tưởng sự thành, năm mươi sáu chòm sao năm mươi sáu bông hoa, trên con đường tương lai, tôi sẽ mang theo nhiệt huyết với ngài, rèn luyện tiến lên, giương cao cánh buồm, hướng tới tương lai! 】

(Năm mươi sáu chòm sao năm mươi sáu bông hoa: câu hát trong bài Tôi yêu Trung Hoa, 56 chòm sao để chỉ 56 dân tộc của Trung Quốc)

“. . .”

Sùng Chính Nhã cảm thấy Từ Nam Diệp thật sự là đầu óc bị lừa đá mới cưới bà vợ bị tâm thần thế này về nhà.

Sau khi cảm tạ, cô còn nói muốn mời Bùi Tư Vi ăn cơm.

Đây là EQ của một nữ sinh viên chưa ra ngoài xã hội sao?

Sùng Chính Nhã cười nhạo một tiếng.

【 Không có tôi cô sớm mất mạng rồi, tôi mới là ân nhân của cô, cô biết nhân tình thế sự hay không hả? 】

Ngay sau đó Chử Dạng biểu thị nếu như hắn nguyện ý nể mặt, hi vọng hắn cũng có thể đáp ứng lời mời của cô.

Sùng Chính Nhã lại hừ một tiếng.

【 Thật biết làm người, chồng cô dạy cô? 】

Chử Dạng sợ hắn cảm thấy mình không đủ thành ý, vội vàng phủi sạch quan hệ với Từ Nam Diệp.

【 Không phải, hoàn toàn là chủ ý của tôi, anh ấy không đồng ý tôi mời anh ăn cơm 】

【. . . 】

【 Không đi, không rảnh 】

Đời này Chử Dạng còn chưa từng trải nghiệm qua trong thời gian ngắn ngủi như thế liên tiếp bị hai người đàn ông cự tuyệt.

Bây giờ nếm được tư vị, bỗng nhiên cô lý giải được nỗi bi ai của điểu ti* đau khổ chuẩn bị kinh hỉ cho nữ thần, kết quả nữ thần chẳng thèm ngó tới.

(Điểu ti: là một từ lóng và từ thông dụng trên internet của Trung Quốc, thường được dùng với hàm ý châm biếm và tự ti, ám chỉ một nam thanh niên có ngoại hình và địa vị xã hội tầm thường)

Cô thở dài với điện thoại, bán thảm với bạn cùng phòng: “Anh ta chướng mắt bữa cơm này của tớ, làm sao bây giờ?”

Thư Mạt trợn to mắt, thay cô phân tích: “Có lẽ kẻ có tiền như bọn họ không thèm để ý bữa cơm này chăng.”

Chử Dạng cũng đồng ý cách nói này, nếu Sùng Chính Nhã không đồng ý vậy trước tiên để chuyện này sang một bên, cô đi bận việc của mình trước.

Mấy hôm nay vì chuyện này mà cô không đến phòng thí nghiệm, toàn bộ nhờ Thẩm Tư Lam và Tuệ Hạnh thay cô che giấu trước mặt thầy Dư, trong lòng cô thực sự băn khoăn.

Chử Dạng đơn giản tạm biệt với bạn cùng phòng, cất điện thoại chạy về phía phòng thí nghiệm.

Vừa tới phòng thí nghiệm đã bị một đám người vây quanh.

Cô là bạn cùng phòng của Trần Tiểu, theo lý mà nói hẳn là sẽ cầm tới tin tức trực tiếp, bởi vậy rất được chú ý.

Bên tai tràn ngập những câu hỏi như “Trần Tiểu thật sự nghỉ học à”, “Mấy ngày nay cậu có gặp cậu ta không” và “Phòng các cậu lúc trước có biết cậu ta là tiểu tam không ”, Chử Dạng thở dài, dùng ngữ khí mang theo vô hạn thống khổ và tiếc hận nói với mọi người:

“Bình thường cậu ta cũng không hay giao lưu cùng bọn tớ, chuyện này chúng tớ cũng là cách đây không lâu mới biết.”

Lại có người hỏi cô: “Bài viết lúc trước của cậu ta ám chỉ cậu là tiểu tam, cậu không đi tìm cậu ta tính sổ à?”

“Lúc tớ biết là cậu ta cũng rất giận, bạn cùng phòng sớm chiều chung đụng thế mà sau lưng nói tớ như vậy, nhưng bây giờ cậu ta đã nghỉ học, tớ cũng không muốn truy cứu cái gì, coi như tớ chưa từng quen biết người này đi.”

Ngữ khí của cô vừa nhẹ lại ôn nhu, giống như đã hoàn toàn không thèm để ý chuyện này, ngược lại an ủi những người khác giải sầu.

Có người rất cảm động, còn có người bất bình thay cô.

“Ai, cậu chính là quá thiện lương.”

“Tớ thật sự càng nghĩ càng thấy Trần Tiểu này buồn nôn.”

“Cậu ta ngay cả tội danh tiểu tam cũng đổ lên đầu cậu, cậu không nên cứ tính như vậy.”

“Sao cậu lại hiền thế, haizzz.”

Chử Dạng chỉ cười cười, không để ý đến.

Trước đó cho dù thế nào cô cũng không chịu buông tha cho người trộm thành quả thí nghiệm, cũng là mấy người này ra mặt cầu tình thay Hứa Triết, để cô lui một bước trời cao biển rộng.

Đến bây giờ Trần Tiểu đã nghỉ học, bọn họ lại ngược lại khuyên cô không nên cứ như vậy bỏ qua.

Nếu như cô thẳng thắn biểu thị Trần Tiểu phải bị đuổi học, có lẽ bọn họ lại có cảm giác lòng cô quá ác.

Con người từ trước đến nay luôn tiêu chuẩn kép như vậy.

Chử Dạng đã học được cách đối phó với loại tiêu chuẩn kép này thế nào.

Đó chính là sau lưng chán ghét và ghét bỏ thế nào đi nữa, mặt ngoài cũng phải bày dáng vẻ thanh bạch không tranh quyền thế, bạch liên hoa ai chả biết làm, cũng không phải chỉ có Trần Tiểu mới biết giả bộ đáng thương.

Cô ngồi trở lại bàn thí nghiệm của mình, Tuệ Hạnh lập tức bu lại, ngữ khí có chút lo lắng: “Học tỷ mấy ngày nay không sao chứ?”

Đây mới là bạn bè thật sự quan tâm này.

Chử Dạng lắc đầu: “Không sao, cô ta cũng nghỉ học rồi, chị còn có thể có chuyện gì?”

Tuệ Hạnh thở phào một cái, ngược lại oán hận nói: “Lúc đầu em muốn giúp chị xóa bài viết kia, những cái đó em nhìn cũng giận hết người.”

“Vậy sao em không xóa?”

Code bảo vệ của diễn đàn trường cũng không trâu bò gì, trước đó người của Kế Viện am hiểu hành động này cũng không phải chưa từng làm.

Tuệ Hạnh ngại ngùng sờ mũi một cái: “À, là Cố học trưởng nói với em không cần xóa, nếu như xóa ngược lại sẽ bị người ta nói là chị chột dạ mới xóa, anh ấy còn nói nếu cái này là giả, vậy chắc chắn chị sẽ không ngồi nhìn mặc kệ, bảo bọn em không cần lo lắng.”

Chử Dạng cảm thấy có chút cảm động: “Mọi người tin tưởng chị như vậy cơ à?”

Tuệ Hạnh trừng mắt nhìn: “Tại sao lại không tin chị?”

Chử Dạng nhìn đôi mắt nai tròn xoe, bỗng nhiên ôm chặt lấy cô ấy, bưng mặt dùng sức hôn một cái.

Tuệ Hạnh bất ngờ không kịp phòng bị, trừng mắt sững sờ.

Dáng vẻ này của tiểu học muội thực sự quá đáng yêu, Chử Dạng nhịn không được lại hôn một bên còn lại.

Chung quanh có người nhìn thấy, phát ra tiếng “Ôi ôi ôi”.

Tuệ Hạnh đỏ mặt, nhỏ giọng phàn nàn với Chử Dạng: “Học tỷ chị làm gì thế?”

“Hôn em.”

Chử Dạng nói xong lại chu miệng tới.

Gương mặt xinh đẹp của học tỷ nháy mắt bị phóng đại nhiều lần, trên môi còn thoa son phấn nộn, hôn trên mặt mặc dù có chút dính nhưng lại có mùi hoa quả vừa mê vừa say tiến vào chóp mũi.

Tuệ Hạnh nghĩ nghĩ cũng không có phản kháng.

Có giọng nói lạnh lùng đánh gãy hành động thân mật của các cô: “Học tỷ.”

Chử Dạng thuận theo tiếng nói nhìn sang, phát hiện là Thẩm Tư Lam.

Sắc mặt cậu không tốt lắm, một tay kéo Tuệ Hạnh từ trên ghế lên, sau đó cầm bảng biểu tiến độ hạng mục trong tay ném lên bàn thí nghiệm.

“Nếu chị đã đến, phiền chị tranh thủ hoàn thành báo cáo tiến độ thí nghiệm mấy ngày nay.”

Chử Dạng không kịp phản ứng, sững sờ nói: “Mấy ngày nay chị không đến, không biết mấy đứa làm đến bước nào.”

Thẩm Tư Lam ngữ khí nhàn nhạt: “Đây là nhiệm vụ của tổ trưởng, không liên quan đến tổ viên.”

Sau đó không nói hai lời ra khỏi phòng thí nghiệm, thuận đường xách theo Tuệ Hạnh.

Cô gái vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, bị cậu kéo đi chỉ có thể nhón mũi chân đi, một đôi mắt to còn trơ mắt nhìn Chử Dạng.

Hai tổ viên đi, còn lại để cho người tổ trưởng này giải quyết.

Chử Dạng thở dài, mở bảng tiến độ ra, phát hiện những ngày cô vắng mặt, tiến độ vẫn được đầy đủ.

Hai loại kiểu chữ, một cứng cáp gầy gò, một nhỏ nhắn xinh xắn xinh đẹp.

Tất cả đều đã được viết rõ ràng, căn bản không cần gấp rút hoàn thành.

Chử Dạng bỗng nhiên ngốc nghếch cười ra tiếng.

Phát ngốc tại chỗ trong chốc lát, Chử Dạng cầm bảng tiến độ dự định tới phòng làm việc tìm thầy Dư giao nộp.

Đúng lúc gặp phải Cố Thanh Thức đi nộp tài liệu.

Chử Dạng có chút hoảng hốt.

Trước đó những lời hai người nói tại cửa Starbucks còn rõ mồn một trước mắt, bây giờ Chử Dạng có thể chính thức cho anh một đáp án.

Cố Thanh Thức vẫn dáng vẻ lãnh đạm, bây giờ thời tiết lạnh, anh mặc áo lông cừu, lộ ra dáng vẻ cao gầy thon dài.

Mắt đen thâm thúy, nhìn qua cũng không dễ tiếp cận.

Có lẽ anh đã sớm quên béng cô rồi?

Chử Dạng sợ mình tự mình đa tình, ấp ủ hơn nửa ngày cũng không dám mở miệng.

Ngược lại là Cố Thanh Thức mở miệng trước, ngữ khí có chút lạnh: “Mọi chuyện giải quyết xong rồi?”

Chử Dạng ngơ ngác: “A, vâng.”

“Sư huynh biết chuyện này không?” Cố Thanh Thức ngữ khí dừng một chút, có chút nhíu mày: “Sao không để anh ta ra mặt nói chuyện thay em?”

“Ách, anh ấy không biết chuyện này, em không nói cho anh ấy.”

“Về sau gặp phải chuyện thế này cũng đừng tự một mình gánh chịu, nên nói thì phải nói cho anh ta.”

Chử Dạng không nghĩ tới anh sẽ đưa ra lời khuyên thế này, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

Cô lại nghĩ tới lời Tuệ Hạnh vừa nói với cô, suy nghĩ một chút vẫn quyết định nói lời cảm ơn với anh.

“Học trưởng, cám ơn anh đã tin tưởng em.”

Cố Thanh Thức nói: “Mặc dù anh không thích sư huynh, nhưng anh tin tưởng cách làm người của anh ta.” Câu này vừa dứt lời, khóe miệng lại cười cười, “Không đúng, anh cũng không tin cách làm người của anh ta, nhưng anh tin tưởng anh ta sẽ không để cho em chịu ủy khuất.”

Cô biết Cố Thanh Thức ám chỉ cái gì.

Chử Dạng hoàn toàn lý giải vì sao anh lại nói như vậy.

“Học trưởng, ngày đó anh ở trước cửa quán cà phê nói với em, em cảm thấy nếu như không cho anh một câu trả lời chắc chắn, đối với anh có thể có chút không công bằng.” Cô chột dạ mím mím môi, dùng ngữ khí yếu ớt nhưng kiên định nói với anh: “Đừng chờ em, bây giờ em rất thích Từ sư huynh.”

Coi như tương lai cô và Từ sư huynh lại có biến số gì, giữa bọn họ cũng không có khả năng.

Cố Thanh Thức rủ mắt, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Anh biết rồi.”

Anh không phải người dây dưa không nghỉ như vậy.

Cô cự tuyệt đã rõ ràng, tình cảm của anh ngược lại có vẻ hơi dư thừa.

“Học muội, hiện tại hỏi vấn đề này có thể có chút không thích hợp, nhưng anh không muốn mình lưu lại tiếc nuối gì.” Cố Thanh Thức dùng đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô: “Em có từng thích anh không?”

Chử Dạng gần như không do dự, gật đầu: “Từng thích.”

“Từ khi nào thì bắt đầu?”

“Cấp ba.” Chử Dạng khẽ cười: “Có lẽ là từ lần đầu tiên nhìn thấy học trưởng đã bắt đầu thích.”

Hai bên thầm mến, nở hoa kết trái chính là ngọt ngào thấm mật.

Giống như bọn họ, kết cục đã định là quả còn chưa chín, từ trong ra ngoài đều là hương vị chua xót.

Cố Thanh Thức cong môi, nụ cười không có chút gượng ép nào.

Tính anh trong trẻo lạnh lùng, rất ít cười, nhưng chỉ cần cười sẽ khiến người ta không dời mắt nổi.

Giọng nói Cố Thanh Thức rất mềm mại: “Thật là trùng hợp, anh cũng thế.”

Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, dường như đã thích em mất rồi.

Dù em chưa từng thuộc về anh.

Em vẫn là nét bút nổi bật nhất trong giấc mộng thanh xuân của anh.

Điện thoại trong túi Chử Dạng vang lên.

Là Wechat Từ Nam Diệp gửi tới, nói có thể mời Sùng Chính Nhã ăn cơm, khách sạn anh chọn, không cần cô nhọc lòng.

Cô gửi cho anh một cái hôn.

【 Yêu sư huynh nhất 】

Hàng cây thường xanh trồng bên cạnh tòa nhà vẫn sừng sững, thẳng tắp trên con đường lát đá xanh, gió mát thổi qua tạo nên tiếng xào xạc của những chiếc lá.

Cố Thanh Thức tạm biệt cô, từng bước một đi xuống lầu.

Ba bạn cùng phòng của anh đang đợi ở trước cửa.

“Thức ca, nộp tài liệu thôi sao lâu thế?” Giang Hải Trừng chạy chậm tới, nụ cười cởi mở, “Đã nói tối này muốn giúp lão Lâm bày ngọn nến tỏ tình dưới phòng ký túc xá của học muội, không đi mua quà thì cửa hàng đóng cửa mất.”

Cố Thanh Thức hai tay đút túi, giọng nói nhẹ nhàng: “Giờ đi còn kịp, đi thôi.”

Bạn cùng phòng tên gọi lão Lâm kia có chút bất an: “Các cậu nói, học muội có đồng ý không?”

Cố Thanh Thức ngữ khí nhàn nhạt: “Không đồng ý cũng không sao, chí ít không có tiếc nuối.”

Giang Hải Trừng nịnh hót: “Thức ca, anh nói chính là chân lý!”

Chân lý ở điều kiện nhất định mới là chân lý, nhưng ít ra dưới điều kiện này, anh nói đúng là chân lý.

Cố Thanh Thức lại nghĩ tới ngày đó ở cổng trường học ngẫu nhiên gặp đôi vợ chồng ăn mặc tinh xảo.

Hai người dường như ý kiến có chút không thống nhất, cuối cùng người phụ nữ kia vừa hay bắt gặp anh đang đứng đợi bạn.

Cô đi tới hỏi anh, nụ cười thân thiết, hỏi anh có biết Chử Dạng không?

Anh gật gật đầu, nói biết.

Sau đó người đó lại hỏi, vậy cậu có biết bình thường cô ta làm người thế nào không?

Cô ấy rất tốt.

Người phụ nữ có chút không kịp phản ứng, Cố Thanh Thức lại trầm giọng lặp lại một lần, cô ấy rất tốt.

Người đàn ông kia đi tới nhíu mày với cô ta, đã nói cô nhầm người mà, cô gái nhỏ thanh bạch chỗ nào thèm để ý đến người đàn ông đã kết hôn như tôi.

Người phụ nữ nhỏ giọng thỏa hiệp, vậy hẳn là cô bạn gái nhỏ kia của anh muốn hại cô gái tên Chử Dạng này đúng không?

Lúc ấy Cố Thanh Thức không biết đối thoại của bọn họ là có ý gì.

Về sau xảy ra chuyện kia, Cố Thanh Thức mới hiểu.

Cô rất tốt.

Rất rất tốt.

Cho nên anh tin tưởng cô.

Chương trước | Chương sau

One thought on “Rung động – Chương 64

  1. Cảm ơn bạn Ngải thật nhiều.
    Cuối tuần lại có thêm chương mới.Bắn tim bắn tim, tung hoa tung hoa.

    Like

Leave a comment