Dật Nhĩ – Chương 123 – PN15

Chương 123: Cố Gia Hề x ông chú (hạ)

Edit: Ngải

Cố Gia Hề cảm thấy dạo này anh trai cô hơi kỳ quái.

Từ lúc hai anh em còn như cục bột, anh trai cô đã nghiêm túc dạy dỗ cô: “Tuy rằng chúng ta là anh em sinh đôi, đã từng cùng nhau ở trong bụng mẹ, nhưng từ ngày sinh ra đường ai nấy đi.”

Sau đó để lại cho cô lego xếp gỗ rơi rụng đầy đất.

Xếp gỗ là ba mẹ liều mạng thật lâu mới ghép lại được, hai anh em vui vẻ đùa giỡn xung quanh, cũng không biết là chân nhỏ của ai đá tới xếp gỗ, xếp gỗ giống như trời mưa bùm bùm rơi rụng xuống sàn nhà cẩm thạch.

Sau đó ba mẹ tan tầm về nhà tuyệt vọng ấn huyệt thái dương, lần đầu tiên mắng cô là con gái mà lại theo anh trai nghịch ngợm như vậy.

Từ đó về sau cô biết, cô và Tư Gia Thời đã đường ai nấy đi.

Cho nên cô không giống với những cô em gái khác, mỗi ngày không phải nghĩ làm thế nào để làm nũng với anh trai để đạt được thứ mình muốn, mà là làm thế nào để dựa vào một bụng ý xấu của mình đạp Tư Gia Thời xuống dưới chân.

Nhưng thực rõ ràng, lúc cha mẹ di truyền chỉ số thông minh, anh trai cô cực kỳ không biết xấu hổ mà như một tên thổ phỉ đoạt hết phần lớn chỉ số thông minh rồi.

Một quái vật 14 tuổi vào đại học, cô Cố Gia Hề làm thế nào cũng không thắng được.

Tư Gia Thời năm nay mười sáu tuổi, nhưng Cố Gia Hề cảm thấy có thể là anh ấy trọng sinh, thật ra đã 36 tuổi.

Nhưng mà dạo gần đây hình như anh trai cô lại biến về mười sáu tuổi.

“Điều hòa phòng anh hỏng thì anh có thể đến thư phòng.”

Cố Gia Hề nhướng mày, ngồi khoanh chân trên ghế, hai chiếc dép lê hồng nhạt bị tùy ý vứt bỏ trên mặt đất, hai tay chống cằm nhìn ông anh đang ngồi trên thảm.

Lúc này Tư Gia Thời đang dựa vào một con gấu bông lớn, anh vừa tắm rửa xong, tóc mái còn rủ xuống trước trán, mặc áo ba lỗ trắng nhìn còn có vẻ tú sắc khả xan.

Hai tay đang bay múa trên bàn phím thoáng dừng một chút, anh giương mắt nhìn cô, ngữ khí rất nhẹ: “Không chào đón anh à?”

“Cũng không phải.” Cố Gia Hề không được tự nhiên sờ sờ cổ, “Em muốn chơi game, sẽ làm ồn đến anh.”

“Em chơi đi.” Tư Gia Thời cực kỳ săn sóc, “Không cần để ý anh.”

Anh lại không phải không khí nhìn không thấy sờ không được, Cố Gia Hề kêu lên một tiếng rồi bắt đầu chơi đấu địa chủ.

Chơi vài ván, cô mặc kệ là bài xấu hay tốt đều đoạt ba phần địa chủ sau đó thì xòe bài rồi bị hai nông dân kia cười nhạo.

Không bao lâu sau, cô đã vì không có đủ đậu hạnh phúc mà bị đuổi đi.

Cố Gia Hề thất thần ghé vào bàn, di con chuột vào từng icon trên màn hình máy tính, cuối cùng dừng lại thật lâu trên icon bong bóng xanh.

Cô bĩu môi, trong lòng ngứa đến không chịu được.

Cuối cùng vẫn không chịu nổi mà đăng nhập.

Cố Gia Hề tìm được ảnh đại diện quen thuộc, cuộc hội thoại của bọn họ dừng lại ở ba ngày trước.

Hề Hề ha ha: Tới chơi game đi anh.

Ông chú: Không chơi

Hề Hề ha ha: Tại sao?

Ông chú: Già rồi, không có sức

Hề Hề ha ha: 【 khinh bỉ 】

Ông chú: Bạn nhỏ, chăm chỉ học tập đi. 

Hề Hề ha ha: Hứ, ai cần anh nhọc lòng?

Ông chú: Không cần anh nhọc lòng thì ngoan ngoãn đi làm bài tập đi.

Sau đó cô tức giận không thèm trả lời nữa.

Vừa giận một cái đã trôi qua ba ngày.

Cố Gia Hề hung hăng đánh vào tay mình, trong lòng tự cảnh cáo, trước nay đều là người khác vội vàng tìm cô, từ khi nào lại thành cô cho không như vậy?

Cô cũng không phải là cho không.

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngón tay lại không chịu khống chế, ở trên bàn phím gõ ba cái chấm chấm chấm, gửi qua.

Gửi đi chưa được vài giây, Cố Gia Hề thầm mắng chính mình lại nhanh chóng thu hồi về.

Thu hồi có ích lợi gì, dù sao bên kia vẫn nhận được thông báo nhắc nhở.

Ông chú: Có chuyện gì?

Cố Gia Hề cắn môi, phát hiện ngày thường hoa ngôn xảo ngữ mà trong lúc nhất thời lại nghẹn họng, căn bản không biết nên nói gì.

Lời dạo đầu vạn năm cổ lỗ sĩ, cô xoắn xít gõ một câu: 【 Chơi game không anh? 】

Không cần phải nghĩ, mười mấy giây không trả lời này nhất định là ông chú kia đang cười nhạo cô.

【 Bài tập làm xong chưa? 】

【 Sao anh lại giống anh trai em thế, ngày nào cũng hỏi bài tập bài tập 】

【 Anh cũng coi như anh trai em mà, quan tâm em một chút thôi 】

Cô chán nản: 【 Ngoại trừ quan tâm bài tập thì anh không quan tâm cái khác à? 】

【 A? Vậy em nói xem anh còn có thể quan tâm em cái gì? 】

【……】

Cố Gia Hề tức tắt luôn giao diện nói chuyện phiếm.

Trên mặt cô có viết hai chữ bài tập, toàn thân cũng chỉ có bài tập có thể khiến cho anh chú ý à?

Cố Gia Hề lại mở giao diện nói chuyện phiếm với anh.

【 Không bao giờ chơi game với anh nữa 】

Thiếu nữ tự cho là những lời này có tác dụng uy hiếp mà không nghĩ rằng ông chú bên kia tuyệt tình hơn.

【 Vậy thì chăm chỉ học tập đi, bạn nhỏ 】

Cô gập máy tính, nổi giận đùng đùng ngồi xuống bên cạnh anh trai, ngữ khí nguy hiểm: “Điều hòa phòng anh thật sự hỏng rồi?”

Tư Gia Thời gật đầu: “Ừ.”

Cố Gia Hề làm động tác cắt cổ: “Nếu nó không hỏng thì em sẽ cho anh biết sự lợi hại của em.”

“Hửm?” Tư Gia Thời nhướng mày, ngữ khí bình tĩnh, “Lợi hại thế nào?”

Cô tiện tay cầm lấy một con búp bê ở mép giường hung hăng gõ lên đầu anh trai.

Tư Gia Thời sửng sốt vài giây, buông laptop xuống, chống thảm đứng lên.

Cố Gia Hề thầm kêu không tốt, hai chân mảnh khảnh phối hợp ăn ý, lập tức làm ra tư thế chạy trốn.

Sau đó không biết thế nào, một chân lúc này nhẹ nhàng duỗi đến trước mặt lại thành chướng ngại vật của chính mình, cô nóng vội, không đứng vững, ngã rầm một cái như chó ăn cứt.

Tuy rằng trên mặt đất có trải thảm, nhưng cô ngã rất mạnh, mũi đập xuống sàn nhà vừa đau vừa xót.

Cố Gia Hề che cái mũi ngồi dậy, cảm giác dây thần kinh đau đớn lúc này cực kỳ mẫn cảm, cô không muốn khóc, chỉ là đôi mắt đã nhanh chóng nổi lên nước mắt, nhìn qua đáng thương vô cùng.

Cô hít mũi, mang theo dày đặc giọng mũi chửi ầm lên: “Tư Gia Thời mẹ nhà anh!”

Tư Gia Thời dường như cũng không dự đoán được, nửa ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngữ khí nhẹ nhàng: “Để anh nhìn xem.”

Cô hất mạnh tay anh, quay đầu đi.

Tư Gia Thời cường ngạnh kéo cái tay đang che mũi của cô, nhíu mi, ánh mắt căng thẳng: “Chảy máu mũi rồi.”

Cố Gia Hề mở to hai mắt, lại mắng một câu: “Mẹ nó, anh nhất định không phải là anh ruột của em!”

“Anh đưa em đi rửa nước lạnh.” Anh nắm bả vai cô muốn đưa cô đến phòng tắm.

Mới vừa đi ra khỏi phòng đã vừa vặn đụng phải cha mẹ đang đi lên lầu.

Mẹ vội vàng đi tới: “Đây là làm sao vậy?”

Cố Gia Hề không chút do dự bán đứng anh trai: “Anh ấy ngáng chân con làm con bị ngã.”

Ba nặng nề thở dài: “Hai anh em lớn từng này rồi còn như con nít thế, Gia Thời, xin lỗi em gái con đi.”

Tư Gia Thời: “……”

Cố Gia Hề gào lên: “Ba, anh bắt nạt con!”

***

Cố Gia Hề tuy rằng bởi vì Dụ Hàm bỗng nhiên lãnh đạm mà cảm thấy không vui, nhưng lại dựa vào bán thảm thành công hố được anh trai mà tâm tình lập tức lại trời quang mây tạnh.

Tâm tình của cô gái nhỏ mười mấy tuổi vốn biến hóa cực kỳ nhanh.

Hôm nay, khó có được một hôm cô và Dĩnh Dĩnh dậy sớm, trước giờ vào lớp đã tới trường học.

“Cậu gặp được chuyện tốt gì à? Sao lại vui vẻ vậy?”

Ngay cả Phó Dĩnh Chi cũng nhìn ra tâm tình của cô rất tốt.

Cố Gia Hề cong cong môi: “Tớ không mang bài tập.”

Phó Dĩnh Chi: “?”

Chủ nhiệm lớp Olympic của Cố Gia Hề có tiếng nghiêm khắc, cô không mang bài tập sao thế nào còn mang dáng vẻ thực kiêu ngạo như vậy.

“Tớ định lát nữa nhờ anh trai tớ mang đến.”

Phó Dĩnh Chi nhíu mày không hiểu mạch não của cô ấy, cũng không biết chuyện này có gì đáng để cho cô ấy sung sướng đến vậy.

Cố Gia Hề cười có chút âm hiểm: “Khiến cho anh ấy nếm thử tầm mắt công kích của nữ sinh cấp ba đi.”

Phó Dĩnh Chi: “……”

Để không cho chị dâu tương lai ghen, Cố Gia Hề còn thực ôn nhu mà cho cô ấy một liều an thần: “Cậu yên tâm, anh tớ chỉ thích mình cậu thôi.”

Phó Dĩnh Chi đỏ mặt, nhỏ giọng nói dỗi: “Liên quan gì đến tớ.”

Cô đi vào phòng học, ngồi vào chỗ của mình biểu tình thanh thản mở cặp sách, sờ vào bên trong tìm bài tập.

“Uiiii!” Cô hô một tiếng.

Bạn cùng bàn nhìn lại đây: “Làm sao vậy?”

“Tớ không mang bài tập.” Cố Gia Hề chớp chớp mắt, ngữ khí có chút kinh hoảng.

Bàn cùng bàn ồ một tiếng, an ủi cô: “Không sao, chủ nhiệm lớp nhất định sẽ tin là cậu làm bài tập rồi, sẽ không phạt cậu đâu.”

“Nhưng mà thầy nói không mang là không làm bài tập.”

“Đó là nhằm vào những người thành tích không tốt thôi.” Bạn cùng bàn không chút nào để ý vẫy vẫy tay, “Không sao, cậu yên tâm đi.”

Cố Gia Hề lắc đầu: “Tớ là người có nguyên tắc, không mang bài tập là không mang bài tập, tớ không thể vì thành tích tốt được thầy giáo yêu quý mà cậy sủng sinh kiêu.”

Bạn cùng bàn: “……”

“Tớ gọi điện thoại nhờ người nhà đưa tới.” Cố Gia Hề đứng lên đi về hướng cửa phòng học.

Diễn kịch diễn nguyên bộ, Cố Gia Hề ấp ủ một chút cảm xúc, tránh ở chỗ rẽ hành lang, gọi điện thoại cho anh trai.

Giờ này dì giúp việc còn chưa tới, ba mẹ hôm nay còn đi sớm hơn cô, cho nên trong nhà nhất định là chỉ có một mình Tư Gia Thời.

Đối sách cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu Tư Gia Thời không đồng ý thì cô sẽ cáo trạng với ba mẹ.

Cố Gia Hề ở trong góc lộ ra nụ cười ác ma.

Điện thoại đã thông.

“Bạn nhỏ.”

Trái tim tức khắc rơi một nhịp, Cố Gia Hề nghe ngữ khí quen thuộc và cái xưng hô này, cô giương miệng, lời kịch nào cũng nói không nên lời.

Cảm xúc cũng mất công ấp ủ.

“Anh… anh trai em đâu?”

Giọng của Dụ Hàm nghe cũng rất bất đắc dĩ: “Mẹ em quên mang văn kiện, anh trai em mang đến cho dì, thúc giục quá, cậu ta đến cả điện thoại cũng quên mang đi.”

Cố Gia Hề: “……” Quả nhiên là mẹ của con.

Dụ Hàm lại hỏi: “Em sao vậy?”

“À, em không mang bài tập.” Cố Gia Hề căng da đầu nói ra những lời này.

Bên kia trầm mặc vài giây, ngữ khí có chút dở khóc dở cười: “Bạn nhỏ, em nhất định là con ruột rồi. Bài tập gì? Có cần gấp không?”

Cô nuốt nuốt nước miếng, rõ ràng anh không nhìn thấy nhưng cô vẫn gật đầu, ở trong lòng thôi miên chính mình, bài tập này thật sự rất quan trọng.

“Bài tập toán, phải nộp ngay bây giờ.”

“Gửi địa chỉ vào WeChat đi, anh mang đến cho em.”

Bên kia vang lên tiếng sột soạt, anh lễ phép hỏi một câu: “Anh có thể vào phòng em không?”

“Có thể.”

“Bài tập ở đâu?”

“Ở trên bàn.”

“A, thấy rồi.” Dụ Hàm ngữ khí lười biếng, “Ở chỗ dễ thấy như thế này, anh nghi ngờ có phải là em cố ý không vậy.”

Cố Gia Hề có chút chột dạ, bởi vì cô xác thật là cố ý.

Dụ Hàm an ủi cô: “Em ở trường chờ anh, anh gọi xe qua, rất nhanh sẽ đến.”

Sau khi cúp điện thoại, tần suất trái tim Cố Gia Hề nhảy lên vẫn còn chưa hoãn lại được, cô vỗ vỗ ngực, cắn môi không ngừng nói cho chính mình: “Bình tĩnh một chút, còn không phải là đến đưa bài tập thôi sao.”

Không được đập bùm bụp như vậy, cũng không được vui vẻ như thế.

Chút việc nhỏ thế này đã vui như vậy, Cố Gia Hề, mày có chút liêm sỉ đi.

Cô về phòng học, bạn cũng bàn quan tâm tiến lại gần: “Người nhà cậu mang đến cho cậu à?”

Cố Gia Hề ngơ ngác gật đầu.

Bạn cùng bàn thuận thế hỏi: “Ba cậu hay mẹ cậu? Hay là anh trai cậu?”

Cố Gia Hề có chút khó hiểu: “Sao cậu lại hưng phấn thế?”

“Lần trước họp phụ huynh tớ nhìn thấy ba mẹ cậu rồi.” Bạn cùng bàn cười đắc ý, “Cuối cùng tớ cũng biết sao cậu xinh đẹp như vậy, cậu với anh trai là anh em sinh đôi, anh ấy nhất định là cũng rất đẹp trai.”

Cặp vợ chồng trung niên khí chất ưu nhã, chỉ đứng ở nơi đó thôi cũng đủ hấp dẫn tầm mắt mọi người.

“Anh ấy rất đẹp trai.” Cố Gia Hề đỡ cằm, có chút không cam lòng thừa nhận sự thật này.

Tiếp theo, hai nữ sinh cùng nhau chờ mong người đưa bài tập đến.

Tiết tự học đầu giờ đã sắp kết thúc mà Dụ Hàm còn chưa gửi tin nhắn đến.

Cô đặt điện thoại di động trong túi áo, như đang cổ vũ chính mình vỗ vỗ di động như vỗ về một đứa trẻ.

Nếu Dụ Hàm tới, hẳn là sẽ ở cổng trường gọi điện thoại cho cô để cô ra lấy.

Cố Gia Hề nhìn chằm chằm vào sách tiếng Anh, từ đơn tiếng Anh phía trên đều lung tung rối loạn, một chữ cũng không vào đầu được.

Lúc này tiếng sách vở ồn ào, mọi người đều đang đọc sách, cô nghe thấy bên ngoài phòng học có một trận xôn xao nho nhỏ.

Cố Gia Hề theo bản năng nhìn về phía đó.

Một người đàn ông đẹp trai tuấn tú đang đứng ở cửa, cúi đầu, biểu tình ôn hòa nói gì đó với bạn học ngồi gần cửa.

Bạn học đó chỉ chỉ cô.

Người đàn ông ngước mắt, cùng cô hai mắt nhìn nhau.

Hô hấp của cô bỗng nhiên lệch nhịp.

Dụ Hàm một tay cắm túi, một tay khác cầm sách bài tập của cô quơ quơ.

Cố Gia Hề cảm thấy trên mặt có thể chiên trứng gà rồi.

“Bạn nhỏ.” Giọng nói của anh giữa những tiếng đọc sách lanh lảnh thì không tính là lớn, nhưng lại rõ ràng truyền tới tai cô, “Nhiệm vụ của anh hoàn thành rồi.”

Tầm mắt của mấy nữ sinh kia khiến cô thực không thoải mái, thật giống như người bị nhìn chằm chằm chính là cô.

Cố Gia Hề bực mình, ném sách tiếng Anh xuống chạy nhanh ra ngoài.

Cô không nghe thấy tiếng thảo luận của các bạn cùng lớp, Cố Gia Hề đứng trước mặt anh, lần đầu giống Dĩnh Dĩnh xoắn xoắn ngón tay, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Anh đến nhanh thế.”

Dụ Hàm cười cười: “Cảm ơn đã khích lệ.”

Sau đó anh đưa sách bài tập cho cô.

“Được rồi, anh đi đây, em học bài đi.”

Cố Gia Hề cắn môi, ở một khắc anh xoay người đi, bỗng nhiên, cố lấy tất cả dũng khí kéo ống tay áo của anh lại.

Dụ Hàm quay đầu, có chút khó hiểu nhìn cô.

“Cảm ơn anh.”

Dụ Hàm a một tiếng: “Việc nhỏ thôi.”

“Anh có muốn ăn kem không?” Cố Gia Hề cũng không biết vì sao mình lại hỏi một người đàn ông trưởng thành câu này, “Vì để cảm ơn anh, em mời anh ăn kem.”

Dụ Hàm cười: “Cách cảm ơn của các bạn nhỏ đều đáng yêu như vậy sao?”

“Vậy anh có tiếp nhận phương thức đáng yêu này không?” Cố Gia Hề mím môi, hỏi rất trực tiếp.

“Đi thôi, đi mua.” Dụ Hàm ừm một tiếng, yêu cầu, “Anh muốn ăn xảo nhạc tư.”

“Được.” Cố Gia Hề ho nhẹ một tiếng, “Anh muốn gì em đều mua cho anh.”

Dụ Hàm bỗng nhiên xì một tiếng bật cười, anh dường như bị chọc phải điểm cười nào đó, cười đến mi mắt cong cong, đôi mắt xinh đẹp cũng biến thành một đường nhỏ xíu.

Ánh nắng sáng sớm giữa hè đã đủ sáng ngời, chiếu vào người anh khiến cả người anh nhìn qua thật ấm áp.

Rồi lại giống một trận gió mát, tinh tế mơn trớn qua trái tim cô.

Hai người đi đến quầy bán quà vặt, Cố Gia Hề phân phó anh: “Anh ở chỗ này chờ, em đi mua.”

Dụ Hàm dở khóc dở cười: “Em thật cho rằng anh sẽ để một bạn nhỏ mời khách à, em muốn ăn cái gì? Anh mời em.”

“Đã nói trước là em mời anh rồi mà.” Cố Gia Hề bướng bỉnh nói.

“Được rồi.” Dụ Hàm vuốt lông cho cô, “Em cũng ăn xảo nhạc tư à?”

“Vâng.”

“Chờ ở đây.” Anh nói xong câu đó thì đi về phía tủ đông.

Cố Gia Hề bỗng nhiên nhớ tới khi bọn họ chơi game, câu anh nói nhiều nhất là “Chờ”.

Cô chờ, kẻ địch bị anh giải quyết hết, chờ, anh cầm một thân chiến lợi phẩm đi về phía cô.

Cô cái gì cũng không cần lo lắng.

Cố nữ vương thích nhất là đấu tranh anh dũng, thành một con đại mèo lười cái gì cũng muốn ỉ lại vào anh.

Dụ Hàm mỗi tay cầm một cái kem đi về phía cô.

Anh đứng dưới ánh nắng như một cơn gió mềm nhẹ trên bầu trời cao quang mây, lại như một đóa hoa sen đầu tiên bung nở khi đầu hạ vừa đến.

“Ăn đi.”

Hô hấp của Cố Gia Hề dồn dập, cầm kem, xé vỏ cắn một miếng.

Chocolate nhanh chóng tan chảy trong miệng cô, nháy mắt, vị sữa bò thơm ngọt cùng vị chocolate tràn đầy trên môi cô.

“Này.” Cô nhẹ giọng gọi anh một tiếng.

Dụ Hàm nhíu mày: “Có hiểu thế nào là kính già yêu trẻ không? Gọi anh.”

Cố Gia Hề hừ một tiếng, bỗng nhiên xoay người đối mặt với anh, ngước mắt nhìn vào mắt anh, đôi môi khẽ mở, ngữ khí ngọt ngào: “Anh Dụ Hàm.”

Dụ Hàm bị sặc kem.

Anh vẫn luôn dỗ cô, muốn cô gọi anh là anh, kết quả bạn nhỏ này quá quật cường, bất luận thế nào cũng cứ gọi ông chú ông chú, gọi đến mức có đôi khi anh phải ở trong lòng nhắc nhở chính mình, không cần so đo với bạn nhỏ, nhưng vẫn không nhịn được mà bốc hỏa.

Hôm nay bỗng nhiên cô lại gọi như vậy.

Trong lòng Dụ Hàm hoảng hốt một chút: “Hửm?”

Thật ra cô lớn lên thật sự rất xinh đẹp, một đôi mắt đào hoa cực kỳ câu nhân.

Hai anh em bọn họ đều có đôi mắt đào hoa xinh đẹp như vậy.

Cố Gia Hề nghịch ngợm cười: “Vừa lòng chưa?”

Dụ Hàm cắn một miếng xảo nhạc tư, có chút ngọt đến phát ngấy.

“Vừa lòng.” Anh gật đầu, “Về sau cứ gọi như vậy.”

Thiếu nữ chớp chớp mắt, ý cười nghịch ngợm lại biến mất, thè lưỡi với anh: “Tưởng bở, ông chú.”

Dụ Hàm thở dài: “Thật không lễ phép mà.”

Cô và anh, cứ như vậy đứng ở cửa quầy bán quà vặt, từng miếng từng miếng ăn hết cây kem.

Vừa ăn xong thì chuông vào lớp vang lên.

Cố Gia Hề đứng dậy, sửa lại đồng phục rồi phất tay với anh: “Em đi học đây, hôm nay cảm ơn anh.”

Thiếu nữ ngữ khí uyển chuyển nhẹ nhàng, nói xong những lời này thì rời đi.

Cô chạy ngược về phía ánh nắng.

Có ánh sáng chói mắt đập vào trong mắt anh.

Dụ Hàm nhìn cây kem trên tay, bỗng nhiên lại cảm thấy không ngọt.

Thật ra anh không thích ăn kem, chỉ bởi vì bạn nhỏ nói muốn mời anh ăn, anh cũng liền thuận thế đáp ứng.

“Tôi thật là ấu trĩ mà.” Dụ Hàm tự giễu cười cười.

Tư Gia Thời là vị thành niên, anh hẳn là có thể đánh thắng được cậu ta.

Thôi, vẫn là chờ bạn nhỏ lớn lên đi.

Ông chú anh đây vẫn chờ được.

*********

Ahuhu tôi mong chờ truyện của 2 bạn có đc koooo, sweet dã man thế nàyyy.

Chương trước | Chương sau

7 thoughts on “Dật Nhĩ – Chương 123 – PN15

Leave a comment