Dật Nhĩ – Chương 114 – PN6

Chương 114: Thanh phong minh nguyệt ( 4 )

Edit: Ngải

Lâm Vĩ Nguyệt cắn môi, ngữ khí hờn dỗi: “Cố Dật Nhĩ, tớ muốn tuyệt giao với cậu.”

Cố Dật Nhĩ lộ ra nụ cười vô sỉ: “Cậu không tắt video thì tớ đồng ý tuyệt giao với cậu.”

“Video tớ muốn tắt, tuyệt giao cũng muốn tuyệt.” Cô hung hăng hừ một tiếng, ra vẻ hung dữ nhìn Cố Dật Nhĩ, “Hẹn gặp lại!”

“Này, tớ muốn nói một câu cuối.” Cố Dật Nhĩ thấy cô ấy xấu hổ như sắp chui xuống đất thì không trêu thêm nữa, thu lại ý cười nghiêm túc nói, “Trong nhà có bao cao su không? Không có thì nhanh đi mua đi.”

Lâm Vĩ Nguyệt tắt video.

Hai tay nắm di động, Lâm Vĩ Nguyệt quay đầu giận dữ nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường.

Tư thế ngủ của Phó Thanh Từ rất ngoan, nằm thẳng trên giường, giường nhỏ của cô không kham nổi đôi chân dài của anh, một đoạn chân thò ra khỏi giường, dường như ngại ánh đèn quá chói mắt mà anh hơi cau mày, hai mắt nhắm rất chặt.

Áo sơmi anh mặc vẫn rất sạch sẽ, có lẽ bởi vì say rượu mà không chỉnh tề như ngày thường, chỗ cổ áo có chút nếp nhăn nổi lên.

Lâm Vĩ Nguyệt rón ra rón rén đến gần anh, ngồi xổm xuống mép giường, chống cằm tinh tế đánh giá gương mặt anh.

Diện mạo của Phó Thanh Từ và Tư Dật đều thuộc về thanh tuấn sạch sẽ, nhưng vì Tư Dật có một đôi mắt đào hoa nhiếp người mà khi cười hay không cười vẫn là liễm diễm phong tình, cho nên nhìn qua càng kinh diễm hơn Phó Thanh Từ.

Hơn nữa Tư Dật cho người ta cảm giác ôn hòa, bên miệng cũng luôn treo nụ cười nhạt nên rất dễ khiến người ta sinh ra hảo cảm.

Mà anh thì khác.

Đôi mắt trong mỏng, màu mắt rất nhạt, một đôi đồng tử như quả cầu pha lê màu cà phê vừa vặn khảm vào mắt, cho dù anh nhìn cái gì cũng là thanh đạm lạnh nhạt, bởi vì đeo kính mà khiến người khác không nhìn ra tâm tư của anh.

Tầm mắt cô dịch xuống, đến chiếc mũi cao thẳng, lại nhìn về phía đôi môi mỏng của anh, bởi vì uống rượu mà màu môi không nhạt như ngày thường, nó như nhiễm một tầng phấn, còn phiếm cả chút thủy quang lấp loáng.

Lâm Vĩ Nguyệt vươn tay, thật cẩn thận tháo kính xuống giúp anh.

Bởi vì đeo kính nên hai bên sống mũi của anh có hai vết hằn hồng nhạt.

Cô dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đè đè lên vệt đỏ.

Không tan đi được.

Mạt đỏ trên mặt anh đã rút đi gần hết, da thịt tuyết trắng dưới ánh đèn nhu hòa gần như không nhìn thấy lỗ chân lông, anh như một khối noãn ngọc không hề có một chút tỳ vết nào.

Đương nhiên không phải thật sự không có tỳ vết, anh cạo râu rất sạch sẽ, nhưng vẫn có thể nhìn ra phiếm xanh lá ở cằm.

Lâm Vĩ Nguyệt lại dịch ngón trỏ tới cằm anh.

Hình như không đâm tay.

Lâm Vĩ Nguyệt coi người đàn ông trên giường như một món đồ chơi mới lạ, tay cô sờ loạn khắp nơi tìm chỗ mà mình thấy hứng thú.

Trong yết hầu anh giống như ngậm một viên kẹo, nhô lên ở giữa, xuống chút nữa, áo sơmi bị cởi bỏ hai nút, tán loạn bẻ sang hai bên, lộ ra xương quai xanh tinh xảo mê người.

Dật Nhĩ nói không sai, đàn ông đẹp trai…chính là họa thủy.

Cô sợ mình tiếp tục nhìn thì sẽ bốc cháy mất nên vội vàng đứng lên.

Vừa đứng lên, ánh mắt vốn chỉ dừng trên nửa người anh lập tức quét toàn bộ thân thể anh.

Áo sơmi sơ vin trong quần tây, dây thắt lưng màu bạc cố định bên hông, lộ ra đường eo rắn chắc hữu lực của anh.

Cô quay đầu, hít sâu một chút.

Rõ ràng ấn tượng của cô với anh còn dừng lại ở năm 17 tuổi.

Lúc đó anh vẫn là một thiếu niên trầm mặc ít lời, trên người là mùi hương nước giặt thoang thoảng, gương mặt gầy ốm, vì tuổi còn nhỏ nên nhìn qua còn có chút non nớt.

Hiện giờ……

Lâm Vĩ Nguyệt dùng sức vỗ vỗ mặt.

Chỉ là tá túc một đêm mà thôi, mày phải kiềm chế lại!

Cũng không biết có phải tiếng vỗ quá lớn hay không mà lại đánh thức anh, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng nỉ non: “Mặt trời nhỏ…”

Tay chân cô cứng đờ, biểu tình trên mặt vặn vẹo, giống như một con robot cọt kẹt quay người lại.

“Anh tỉnh rồi à?” Lâm Vĩ Nguyệt nghe được giọng nói của mình có bao nhiêu mất tự nhiên, “Anh đỡ hơn chút nào chưa?”

Anh mở mắt, dường như lại cảm thấy hơi chói nên giơ tay che mắt: “Gọi điện thoại cho trợ lý giúp anh, bảo anh ta đến đây đón anh.”

Lâm Vĩ Nguyệt a một tiếng: “Đã trễ thế này, trợ lý của anh còn chưa nghỉ ngơi sao?”

“24 giờ đợi lệnh.” Phó Thanh Từ nhàn nhạt nói.

“Anh có phải có chút quá không nhân đạo rồi không.” Lâm Vĩ Nguyệt xoa xoa đầu ngón tay, có chút chột dạ khi nói chuyện thay trợ lý mới gặp qua vài lần, “Đã giờ này rồi, trợ lý của anh cũng cần nghỉ ngơi chứ?”

Phó Thanh Từ ngừng vài giây, bên miệng lộ ra một nụ cười cực nhẹ không dễ phát hiện: “Anh có thể ngủ lại sao?”

Cô nhìn đầu con thỏ trên dép lê của mình, ngây ngốc gật đầu: “Có thể.”

Sau đó ở trong lòng phỉ nhổ bản thân mình một vạn lần.

Lâm Vĩ Nguyệt, mày là cái đồ sắc lệnh trí hôn ngu ngốc!!!!

Phó Thanh Từ ngồi dậy, nhìn cô đứng trước mặt gần như sắp vùi đầu vào sàn nhà, ngữ khí bình tĩnh: “Em sợ anh à?”

Lâm Vĩ Nguyệt liều mạng lắc đầu: “Không có không có!”

Phó Thanh Từ nhẹ nhàng nhìn cô một cái, đứng dậy, khom lưng cầm lấy kính trên tủ đầu giường đeo lên, sau đó đi về phía cửa phòng ngủ.

Cô theo bản năng gọi anh lại: “Anh đi đâu?”

Anh nghiêng đầu, không rõ sao cô lại kích động như vậy: “Rửa mặt.”

“Nhưng mà ở chỗ em không có đồ dùng cá nhân dự bị.” Cô nhìn đồng hồ treo tường phía trên đầu giường, giờ này, cửa hàng tiện lợi gần trường học hẳn là đóng cửa hết rồi.

Lại bỗng nhiên nhớ tới, gần ký túc xá sinh viên có một siêu thị tiện lợi 24h, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đủ cả, từ đồ ăn vặt đến vật dụng hàng ngày mọi thứ đầy đủ.

Cô cười: “Nhưng có thể đi siêu thị mua.”

“Đi thế nào?” Phó Thanh Từ gật đầu, “Anh đi mua.”

“Để em đi cho.” Lâm Vĩ Nguyệt vội vàng xung phong nhận việc, “Anh uống rượu, nên ở chỗ này nghỉ ngơi, em rất nhanh sẽ quay lại!”

Cô mở cửa phòng vội vàng chạy ra ngoài.

Lúc đổi giày ở tủ giày, trong lòng Lâm Vĩ Nguyệt nhẩm những thứ cần phải mua cho anh.

Đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của anh vang lên sau lưng: “Em không muốn những người khác nhìn thấy anh?”

Cả người cô run run một chút, đầu không quay lại, ngữ khí thận trọng: “Trong trường học đi hơn mười mét là có thể gặp được người quen, nếu như bị người ta thấy hơn nửa đêm anh cùng em cùng đi mua đồ, ngày mai nhất định sẽ có rất nhiều người hỏi cái này hỏi kia, vẫn là thôi đi.”

Một lúc lâu anh cũng không nói lời nào, Lâm Vĩ Nguyệt cho rằng anh giận rồi, chậm rãi quay đầu nhìn anh, trong lòng có chút bất an.

Ai ngờ Phó Thanh Từ vẫn là dáng vẻ không hề gợn sóng như cũ: “Anh hiểu rồi.” Anh xoay người về phòng ngủ, để lại cho cô một bóng dáng cao lãnh.

“……” Anh đây là giận hay không giận vậy?

Không đắn đo được nhiều như vậy, Lâm Vĩ Nguyệt lấy chìa khóa vội vàng chạy ra cửa.

Chạy chậm vào siêu thị tiện lợi, siêu thị diện tích không lớn, bên trong chỉ có hai ba người khách, chủ siêu thị ngồi trước quầy thu ngân xem TV, Lâm Vĩ Nguyệt rụt cổ đi thẳng đến quầy vật dụng hàng ngày.

Lấy cho anh một bộ bàn chải đánh răng, một cái khăn lông thấm hút nước tốt, Lâm Vĩ Nguyệt nghĩ làn da anh tốt như vậy, cho dù không cần mỹ phẩm dưỡng da thì ngày thường nhất định là cũng dùng sữa mặt rửa đắt tiền, nhưng sữa rửa mặt trong siêu thị đều là hàng bình dân, Lâm Vĩ Nguyệt rối rắm thật lâu, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ từ bỏ.

Nếu anh nguyện ý dùng của mình thì cô sẽ cho anh mượn.

Cô có chút lười, không quá thích việc quét tước vệ sinh nên ngày thường rất ít khi dẫn khách tới, Dật Nhĩ ghét bỏ tốc độ internet nhà cô quá chậm nên cũng rất ít tới, hơn nữa cô ở trong trường học cũng không có mấy đồng nghiệp có quan hệ tốt đến mức đến nhà nhau chơi, cho nên trong nhà chỉ có hai đôi dép lê.

Một đôi đi ngày thường, một đôi dùng khi đi tắm, đều là cỡ của cô, cỡ 35.

Phó Thanh Từ không đi dép lê trực tiếp vào nhà, nhưng mà khi tắm rửa cũng không thể đi đôi giày da thủ công nhìn qua rất đắt tiền đó chứ……

Mà anh cũng không có khả năng đi vừa đôi dép lê cỡ 35……

Lâm Vĩ Nguyệt quyết đoán quyết định mua cho anh một đôi dép lê.

Quần áo anh mặc đều là thiên về trắng đen xám nên hẳn là cũng không thích màu sắc quá lòe loẹt, Lâm Vĩ Nguyệt cầm hai đôi dép lê nam màu đen cỡ lớn nhất, khá lớn chứ không phải nhỏ.

Chọn xong dép lê, Lâm Vĩ Nguyệt lại tùy tiện chọn cho anh một bộ áo ngủ.

Áo ngủ là hàng rẻ tiền đựng trong túi nilon, cũng không biết Phó Thanh Từ nhà tư bản kiêu hãnh có mặc được không.

“Cô Lâm!”

Lâm Vĩ Nguyệt bị một tiếng gọi này dọa tới mức run lên hai ba cái.

Quay đầu lại, là một nữ sinh đang hưng phấn nhìn cô, còn có mấy học sinh khác nữa, nhưng hẳn là không phải học viện truyền thông, cô nhìn không nhận ra.

Thật là tốt không tới xấu dồn dập.

“Đã trễ thế này mà các em còn chưa về ký túc xá à?” Trong lòng Lâm Vĩ Nguyệt chột dạ, trong lúc nhất thời cũng quên chất vấn bọn họ, hơn nửa đêm mà một đám sinh viên ở bên ngoài chạy loạn làm gì.

Nữ sinh cười cười: “Hôm nay bọn em ở bên ngoài suốt đêm, sợ đồ dùng của khách sạn không sạch sẽ nên đến siêu thị mua ạ.”

“Cô Lâm mua gì thế ạ?” Vóc dáng của nữ sinh cao hơn nhiều so với Lâm Vĩ Nguyệt, hai ba bước đi đến trước mặt cô, không đợi cô dấu giỏ hàng sau lưng đã nhìn thấy tất cả.

Ý cười trên mặt nữ sinh trở nên rất kỳ quái: “Cô Lâm, cô mang khách về nhà ạ?”

Mấy nữ sinh khác cũng tiến tới xem.

Mấy cô gái tuổi này là bát quái nhất.

Đương nhiên ngoại trừ Cố Dật Nhĩ, Lâm Vĩ Nguyệt có thể tưởng tượng đến chờ Cố Dật Nhĩ bảy tám chục tuổi, răng rụng sạch rồi vẫn sẽ hỏi cô Phó Thanh Từ có được hay không.

Thật sự là kết bạn sơ ý.

Mấy nữ sinh ái muội: “Là bạn trai phải không ạ?”

Lâm Vĩ Nguyệt quyết đoán lắc đầu: “Không phải, là khuê mật của cô.”

“……” Khóe miệng nữ sinh giật giật, “Cô Lâm, em biết đọc chữ, cô đừng lừa em.”

“Cô ấy…tương đối cao to.” Lâm Vĩ Nguyệt vì để lý do thoái thác của mình có thêm tính chân thật mà còn cố ý khoa tay múa chân biểu thị chiều cao thật cao, “Cao thế này này, hàng của nữ không có số của cô ấy.”

Nữ sinh ngơ ngác nói: “Cô Lâm, khuê mật của cô phải cao đến 1 mét 8 ạ?”

“…1 mét 8…hơn.” Lâm Vĩ Nguyệt cũng không biết Phó Thanh Từ thật sự cao bao nhiêu.

“Cho dù mét 8 cũng là con gái.” Bỗng nhiên một nữ sinh khác mở miệng nói chuyện, tiếng nói ngọt ngào trong trẻo, “Cô ơi, bọn em tìm giúp cô, nhất định có thể tìm được cỡ vừa với khuê mật của cô.”

Cô gái với khuôn mặt nho nhỏ, ngũ quan tinh xảo đáng yêu như búp bê xứ, đặc biệt là đôi mắt nai to tròn kia, mặc một chiếc hoodie oversize, nhìn qua khiến người ta muốn ôm vào ngực hung hăng sủng ái một trận.

Lớn lên đáng yêu thế kia mà sao nói chuyện lại ma quỷ vậy.

Sau đó một đám nữ sinh cực kỳ nhiệt tình giúp “Khuê mật” của cô Lâm tìm đồ.

Lâm Vĩ Nguyệt: “……”

Nữ sinh vừa mới nói giúp cô tìm đồ bỗng nhiên nhảy tới trước mặt Lâm Vĩ Nguyệt, giơ đôi dép lông trong tay lên như hiến vật quý: “Cô Lâm! Em tìm được cỡ 40!”

Biểu tình của Lâm Vĩ Nguyệt phức tạp nhìn hai đầu con thỏ to tướng với đôi tai dựng đứng trên dép lê, trong đó một bên lỗ tai còn đính nơ ren con bướm.

“Thật là đáng yêu.” Lâm Vĩ Nguyệt miễn cưỡng cười.

Nữ sinh bỏ dép vào trong giỏ hàng của Lâm Vĩ Nguyệt rồi lại xoay người chạy đi: “Em đi tìm áo ngủ giúp cô.”

Với sự trợ giúp của một đám học sinh, dưới ánh mắt hoảng sợ lại tò mò của chủ siêu thị, Lâm Vĩ Nguyệt mua một đống lớn đồ dùng nữ ngoại cỡ, ngoại trừ áo ngủ thật sự không tìm được số lớn, còn lại các loại kích cỡ ma quỷ đều bị cặp mắt hỏa nhãn kim tinh của đám học sinh tìm được trong các ngóc ngách.

“Không đổi chứ?” Chủ siêu thị không dám chắc lại hỏi một lần.

“Không đổi không đổi.” Lâm Vĩ Nguyệt ha ha cười.

Để bảo vệ hình tượng giáo viên thân thiết dễ gần của mình, Lâm Vĩ Nguyệt vẫn luôn duy trì nụ cười tươi tạm biệt nhóm học sinh nhiệt tình.

Sau đó cô phát hiện nữ sinh vừa tìm đồ giúp cô nhiệt tình nhất vẫn đứng ở cửa siêu thị chưa đi.

“Sao em còn đứng ở đây?” Cô tò mò hỏi.

Nữ sinh chớp chớp mắt, giọng nói nho nhỏ: “Em đang chờ đàn anh.”

“Vậy sao các em không cùng nhau chờ?”

Lâm Vĩ Nguyệt vừa hỏi ra những lời này, giây tiếp theo đã hối hận.

Nữ sinh mím môi, cắm tay vào túi áo, vùi đầu, giọng nói so với vừa rồi càng thêm nhỏ: “Em bảo bọn họ đi trước.”

Lâm Vĩ Nguyệt nghĩ, có lẽ mỗi cô gái đều là như thế này.

Đối mặt với người mình thích, luôn lơ đãng lộ ra tâm cơ nho nhỏ.

Bản chất, chỉ là muốn tới gần người kia hơn một chút.

***

Phó Thanh Từ nhìn đồ dùng dành cho nữ trước mắt, không nhịn được mà càng nhăn chặt mày.

“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.” Lâm Vĩ Nguyệt ách một tiếng, đặt dép ở bên cạnh chân anh, giả lả cười một tiếng, “Rất hợp với anh.”

Phó Thanh Từ nhẹ nhàng liếc cô một cái, không nói chuyện.

“Đồ dùng vệ sinh em đặt ở phòng tắm cho anh, anh đi đi.” Lâm Vĩ Nguyệt đứng dậy, trốn chạy về phòng ngủ, lạch cạch một tiếng đóng cửa phòng.

Phó Thanh Từ nhìn cửa phòng đóng chặt mà nhẹ nhàng nhướng mày.

Anh đi đến phòng tắm, nhìn về phía chính mình trong gương.

Trong mắt người đàn ông trong gương đã không còn chút men say nào, hoàn toàn tương phản với dáng vẻ không thắng nổi men rượu lúc nãy.

Anh đang đứng bên gốc cây, cầm cà rốt mà mặt trời nhỏ thích ăn nhất, chờ cô đi tới.

Trong phòng ngủ, Lâm Vĩ Nguyệt ngồi quỳ trên giường, ôm gối đầu phát ngốc.

Một người miên man suy nghĩ, trong đầu chỉ toàn là hồ nhão, vẫn nên tìm một người thương lượng một chút thì tốt hơn.

Cô quyết đoán lựa chọn tài xế già Cố Dật Nhĩ.

Lúc bên kia nghe điện thoại, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Vĩ Nguyệt?”

Lâm Vĩ Nguyệt quan tâm: “Cậu làm sao vậy?”

“Không có gì.” Cố Dật Nhĩ đổi giọng, trở nên nhẹ nhàng hơn, “Tư Dật uống say, vừa mới ngủ.”

Lâm Vĩ Nguyệt ý thức được có điều gì đó không đúng, nhíu mày hỏi: “Cậu ấy uống say như vậy còn đưa Phó Thanh Từ đến chỗ tớ, vậy chẳng phải là say rượu lái xe sao?”

“Hả? Tư Dật trực tiếp về nhà mà.” Cố Dật Nhĩ cảm thấy khó hiểu, “Hôm nay anh ấy cố ý đi uống rượu, không lái xe.”

“……” Trong đầu Lâm Vĩ Nguyệt như chen đầy một đống ong mật, ong ong ong kêu.

Lúc này, di động bên kia bỗng nhiên vang lên tiếng thỉnh cầu trầm thấp lại ái muội của Tư Dật: “Nhĩ Đóa, anh còn muốn……”

Cố Dật Nhĩ vội vàng tạm biệt: “Cúp đây.”

Tiếng tút tút tút khiến Lâm Vĩ Nguyệt không khỏi sững sờ một lúc.

Cô rời phòng ngủ, lúc này Phó Thanh Từ dường như vừa mới tắm xong, anh không đi đôi dép lông Lâm Vĩ Nguyệt mua mà để chân trần đứng trên sàn nhà lạnh lẽo.

“Sao anh không đi dép?” Cô nhíu mày hỏi anh.

Phó Thanh Từ nhìn cô một cái, mím môi, ngoan ngoãn đi đến sô pha bên kia đi dép lê vào.

Người đàn ông cao hơn 1 mét 8 đi dép con thỏ màu hồng phấn, hình ảnh này nhìn kiểu gì cũng thấy có chút đáng yêu không lối thoát.

Anh vừa mới tắm xong, tóc còn ướt, tóc mái xõa trên trán, rất khác với kiểu tóc hàng ngày, trên người cũng mang theo hương sữa tắm chanh khiến Lâm Vĩ Nguyệt trong phút chốc lại lung lay tâm thần.

Lâm Vĩ Nguyệt ở trong lòng cảnh cáo chính mình không thể bị mỹ sắc dụ hoặc, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Thật ra anh không uống say, đúng không?”

Phó Thanh Từ chỉ sửng sốt một cái chớp mắt, trong mắt hiện lên ánh sáng không rõ, giây tiếp theo gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy.”

“Vì sao lại lừa em?” Cô cắn môi, nhỏ giọng hỏi.

“Em muốn biết sao?” Phó Thanh Từ đi đến bên cạnh, rũ mắt hỏi lại cô, khí vị mát lạnh lập tức len lỏi đầy vào trong mũi cô.

Lâm Vĩ Nguyệt ngẩng đầu đối diện với anh, ánh mắt không chút nào sợ sệt: “Em muốn biết.”

Ánh mắt anh sáng ngời, duỗi tay xoa mái tóc dài của cô: “Anh muốn em.”

Lâm Vĩ Nguyệt đỏ mặt, lập tức bẹp rúm: “Vậy anh cũng không thể lừa em.”

“Quá khứ của anh như vậy, anh khó có thể mở miệng.” Phó Thanh Từ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hôn đỉnh đầu cô, “Anh không có tư cách yêu cầu em thực hiện chức trách của bạn gái, chỉ có thể dùng phương thức ấu trĩ này giành lấy sự chú ý của em, xin lỗi.”

Khi anh nói lời này, cho dù ngữ khí bình tĩnh, nhưng Lâm Vĩ Nguyệt vẫn có thể nghe ra sâu trong nội tâm anh có một tia ủy khuất.

Không chờ Lâm Vĩ Nguyệt nói chuyện, trên môi đã cảm thấy hơi lạnh.

Cô mở to mắt, cảm nhận được cánh môi anh lướt qua cô.

Nụ hôn này nhẹ nhàng tựa như lông chim, hơn nữa cũng rất ngắn ngủi, cô chớp chớp mắt, Phó Thanh Từ đã rời đi.

Phó Thanh Từ khom lưng nhìn thẳng cô, anh nhẹ nhàng xoa gương mặt cô, ý cười nhàn nhạt: “Đủ rồi.”

Nói xong, anh đứng dậy lấy di động từ trong túi quần áo vừa thay.

“Anh làm gì vậg?” Cô ngơ ngác hỏi.

“Gọi người tới đón anh về khách sạn.” Phó Thanh Từ ôn nhu, “Anh biết em sợ anh, anh sẽ không ở lại đây quấy rầy em.”

Lâm Vĩ Nguyệt cũng không biết mình nghĩ thế nào, chỉ là mắt thấy Phó Thanh Từ sắp gọi cuộc điện thoại kia, cô ở trong lòng thầm mắng mình một câu rồi tiến lên đoạt lấy di động.

Phó Thanh Từ ngây ngẩn cả người.

Cô quyết đoán tắt máy di động, giọng căm hận: “Em không sợ!”

Sau đó giây tiếp theo lại bắt đầu xoắn: “Anh để em uống trước chút rượu thêm can đảm!”

Lâm Vĩ Nguyệt biết lời này của mình rất ngu xuẩn, nhưng không nghĩ tới có thể chọc trúng anh khiến anh không nhịn được nghiêng đầu mím môi cười.

Anh càng cười, cô càng ngượng ngùng.

Lâm Đại Tôm* vẫn luôn nóng chín hừ hừ hai tiếng, đẩy người đàn ông đầy ý cười trước mắt này vào tường, hai tay chống ở bên sườn anh, cho anh một cái kabedon không hề có tý uy hiếp nào.

(* Lâm ngu ngốc)

Phó Thanh Từ cuối cùng cũng thu lại nụ cười bên miệng, nhưng trong ánh mắt vẫn còn chưa rút đi, anh rũ mắt nhìn cô, ngữ khí nhẹ nhàng: “Mặt trời nhỏ, em đây là muốn bá vương ngạnh thượng cung sao?”

“Hôm nay em phải thịt anh ở đây!” Lâm Vĩ Nguyệt gầm lên giận dữ cổ vũ cho chính mình, cô nhón chân hôn anh.

Sau đó cô bi ai phát hiện, bởi vì quá lùn mà cô chỉ có thể hôn đến cằm anh.

Phó Thanh Từ từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười nhẹ, gục đầu xuống hỏi cô: “Rượu ở đâu?”

Lâm Vĩ Nguyệt hôn không đến anh, trong lòng rất thất bại, vô lực chỉ chỉ phòng bếp: “Trong ngăn tủ.”

Cô lùi lại thả anh ra, tùy ý để anh đi đến phòng bếp.

Trước kia thấy vóc dáng lùn nhỏ xinh xắn, là chiều cao quá đáng yêu khi yêu đương với bạn trai, bây giờ phát hiện, cô quả thật đã vui mừng quá sớm.

Sớm biết thế này, lúc thân thể đang dậy thì nhất định đã ăn nhiều thêm chút.

Lúc này, Phó Thanh Từ cầm một bình rượu vang đỏ đi tới.

Tay phải anh ưu nhã cầm ly chân dài.

Lâm Vĩ Nguyệt mắt thấy động tác anh thành thạo rót rượu vào ly.

Chất lỏng màu đỏ sậm tràn ngập trong ly thủy tinh trong suốt, dưới ánh đèn chiếu rọi có vẻ ái muội vô cùng.

Đây là quà Cố Dật Nhĩ tặng cho Lâm Vĩ Nguyệt khi cô nhậm chức, là rượu vang đỏ quý giá ủ đã rất nhiều năm.

Cô ngơ ngác hỏi anh: “Anh cũng muốn uống rượu sao?”

“Chúng ta cùng nhau uống.” Phó Thanh Từ gật đầu.

“Nhưng anh chỉ lấy một cái cái ly.” Lâm Vĩ Nguyệt nhíu mày.

Phó Thanh Từ đến gần cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm lên môi cô: “Ly của em ở chỗ này.”

Cô không hiểu, chỉ thấy anh một ngụm uống cạn ly rượu vang đỏ, nhưng hầu kết lại không chuyển động.

Lâm Vĩ Nguyệt có lòng tốt lên tiếng nhắc nhở: “Dật Nhĩ nói, rượu vang đỏ phải phẩm từng ngụm nhỏ.”

Phó Thanh Từ nhướng mày, đặt ly rượu xuống bàn bên cạnh, duỗi tay nắm lấy gáy cô, đột nhiên hôn xuống.

Cô chưa phản ứng lại đã bị anh mớm một ngụm rượu, Lâm Vĩ Nguyệt không kịp nhắm chặt khớp hàm, rượu vang đỏ cứ như vậy theo môi anh đưa vào trong miệng cô.

Lâm Vĩ Nguyệt không thích hương vị của rượu vang đỏ, cô lắc đầu trái phải muốn tránh né.

Cô tránh né khiến Phó Thanh Từ không có cách nào hoàn hảo đưa rượu vang đỏ vào trong miệng cô, chất lỏng màu đỏ từ nơi hai cánh môi dán sát của họ chậm rãi chảy xuống dưới.

Một dòng rượu theo cần cổ trắng nõn của anh, lướt qua hầu kết để lại một dấu vết màu đỏ nhạt, cuối cùng dừng lại tại xương quai xanh của anh.

Trong phòng khách, hai màu đỏ trắng vô cùng lôi cuốn dây dưa nhau, răng môi giao hòa, không khí trong nhà trở nên càng ngày càng ái muội.

Phó Thanh Từ nắm cằm cô, bức bách cô hé miệng nuốt rượu anh đưa đến.

Lâm Vĩ Nguyệt căn bản không phải đối thủ của anh, Phó Thanh Từ mớm xong rượu cũng không buông tha cánh môi và đầu lưỡi của cô, thân thể dùng sức mạnh mẽ đè cô lên tường, làn môi vốn dĩ lạnh lẽo cũng bởi vì cọ xát mà trở nên nóng rực, anh mạnh mẽ ngậm lấy môi cô, dùng sức tham lam liếm mút.

Căn bản không tính là ôn nhu, thậm chí là thô bạo và vội vàng.

Cô lặng lẽ mở mắt ra, nhìn hàng mi run nhè nhẹ và gương mặt ửng đỏ của anh.

Lâm Vĩ Nguyệt chỉ cảm thấy mặt mình nóng bỏng, cô không nghĩ là anh cũng đỏ mặt.

Dưới ánh đèn dịu dàng, trên da thịt trắng nõn nhiễm ráng màu như màu đỏ diễm lệ, thật sự là câu hồn nhiếp phách, anh không còn xa cách và lạnh nhạt như ban ngày, ngược lại, như một con dã thú không biết thoả mãn, coi môi cô trở thành món ngon mỹ vị nhất.

Như cảm giác được ánh mắt cô, Phó Thanh Từ mở mắt, anh dường như có chút bất mãn, duỗi tay chặn lại đôi mắt cô.

Cô chớp chớp mắt, lông mi quét qua lòng bàn tay anh.

Phó Thanh Từ cuối cùng cũng buông môi cô ra, anh ở bên tai cô thở hổn hển.

Thân thể cũng dần dần tách ra khỏi cô.

Lâm Vĩ Nguyệt không có anh chống đỡ, lập tức mềm chân ngồi xuống.

Phó Thanh Từ kịp thời ôm vòng lấy eo cô.

Cô chống vào cánh tay anh, há miệng thở phì phò.

Vốn tưởng rằng nụ hôn này cứ như vậy kết thúc.

Giây tiếp theo, cô đột nhiên không chuẩn bị đã bị anh bế lên đi về phía phòng ngủ.

Cô rất nhẹ, Phó Thanh Từ còn thuận tay cầm theo chai rượu vang đỏ.

Trong phòng ngủ, cô ngồi trên đùi Phó Thanh Từ, mở miệng tiếp nhận một ngụm lại một ngụm rượu vang đỏ anh dùng cách hôn đưa tới.

Anh mớm xong một ngụm rượu vẫn chưa thỏa mãn, đầu lưỡi thăm dò khắp nơi trong khoang miệng cô, hương rượu nồng hậu du đãng giữa môi lưỡi hai người, đến khi đầu lưỡi rời đi còn kéo theo một sợi chỉ bạc.

“Còn sợ không?” Anh cắn cắn lỗ tai cô, nhẹ giọng hỏi.

Lâm Vĩ Nguyệt nắm lấy quần áo anh, nghiêng đầu trốn môi anh, nhỏ giọng cầu xin: “Tắt đèn đi.”

Phó Thanh Từ vừa mới ôn nhu đến mức tận cùng, hầu hạ mỗi một tế bào trong thân thể cô đến thoải mái dễ chịu lại trực tiếp cự tuyệt: “Không được.”

Cô trợn to mắt nhìn anh.

Phó Thanh Từ buông ly rượu, nắm cằm cô lại một lần nữa hôn lên.

Môi Lâm Vĩ Nguyệt đã có chút đau đớn, lại bởi vì không tắt đèn mà có chút thẹn thùng nên bắt đầu đẩy bờ vai phản kháng anh hôn.

Phó Thanh Từ cau mày cảnh cáo cô: “Không được trốn.”

Cô nhất thời buồn bực, bảo anh tắt đèn cũng không tắt! Đừng mơ cô nghe lời anh!

Sau đó dùng sức đẩy anh ra.

Phó Thanh Từ thoáng ngừng hai giây, Lâm Vĩ Nguyệt thừa dịp anh ngây người đứng lên từ trên đùi anh muốn chạy đi tắt đèn.

Động tác của anh nhanh hơn cô, không đợi cô đụng tới chốt mở đã kéo cô lại, Lâm Vĩ Nguyệt giãy giụa hất tay anh ra, một chân nhảy lên giường, làm một tư thế phòng thủ.

“Đừng tới đây!”

Tư thế thoạt nhìn nghiêm túc, nếu không phải lúc này ánh mắt cô đầy nước, gương mặt đỏ bừng, môi cũng sưng lên, giọng nói cũng bởi vì vừa mới hôn sâu mà có vẻ hờn dỗi mềm mại thì có lẽ là sẽ có một chút lực uy hiếp.

Phó Thanh Từ đứng ở mép giường, ngẩng đầu ung dung nhìn cô: “Nghe lời, xuống đây.”

Cô hừ một tiếng, mắt trợn trắng lại lui về phía sau vài bước, nệm cao su mềm mại phát ra tiếng kẽo kẹt: “Anh bảo em xuống là em xuống thì chẳng phải em quá mất mặt sao?”

Phó Thanh Từ nhướng mày nhìn cô, trong lúc nhất thời thế nhưng cũng thật không biết nên làm thế nào với cô.

Thỏ con cho rằng dáng vẻ của mình rất hung ác, nhưng thật ra, chẳng qua vẫn là một con thỏ mắt đỏ chân ngắn mà thôi.

Anh cũng không vội, cứ như vậy vòng quanh giường đi tới bên kia, Lâm Vĩ Nguyệt cũng không ngốc, xoay người tiếp tục cảnh giác nhìn anh.

Phó Thanh Từ lại vòng một vòng, Lâm Vĩ Nguyệt lại xoay một hướng, tiếp tục trừng anh.

Hai người cứ như vậy cực kỳ ấu trĩ chơi diều hâu quắp gà con.

Tuy rằng bây giờ không có gà con.

Cuối cùng Lâm gà con vòng mệt mỏi, chỉ công tắc: “Có tắt không?”

Phó diều hâu rất kiên trì: “Không tắt.”

“Vậy chúng ta hôm nay ai cũng đừng hòng ngủ được!” Lâm gà con thề chết chống cự.

Phó diều hâu cuối cùng không kiên nhẫn, bắt lấy chân cô, Lâm gà con trọng tâm không vững ngã xuống giường.

Nhưng cô phản ứng nhanh, rất nhanh đã bò lên muốn chạy ra bên ngoài.

Mới vừa nâng một chân lên, đã bị hung hăng ôm lấy từ phía sau.

Lâm Vĩ Nguyệt nửa quỳ trên giường, bị Phó Thanh Từ mạnh mẽ lật người lại, cô dùng sức trốn về phía sau, Phó Thanh Từ gắt gao nắm lấy eo cô, anh như phát điên mà hôn lên môi cô.

Cô muốn chạy, nhưng thân thể bị hai chân Phó Thanh Từ kẹp chặt bên trong, vòng eo bị một tay anh nắm lấy, cái ót cũng bị anh chế trụ, căn bản không có đường giãy giụa.

Cô dùng sức đẩy vai anh, nhưng càng đẩy thì gông cùm xiềng xích của anh giống như phản phệ lại càng lớn, Lâm Vĩ Nguyệt ngoại trừ một đôi tay không hề có tác dụng khua loạn khắp nơi thì chỉ có thể ưm ưm từ trong miệng phát ra tiếng giãy giũa.

Anh hôn quá mạnh, lại không có rượu ướt át khiến cánh môi cô bị cọ xát rất đau, một chút cũng không thoải mái.

Phó Thanh Từ áp đảo cô trên giường, hai tay chế trụ tay cô, hai chân cũng ngăn chặn chân cô, Lâm Vĩ Nguyệt cho dù đong đưa đầu như thế nào cũng không tránh thoát khỏi nụ hôn của anh.

Cô dần dần có chút sợ.

Đây không phải lần đầu tiên trong tưởng tượng của cô.

Cũng không phải là Phó Thanh Từ dịu dàng lúc ban nãy.

Anh thật là đáng sợ.

Cô cảm giác quần áo trên người chậm rãi bị rút đi.

Lâm Vĩ Nguyệt chưa từng có kinh nghiệm về phương diện này, trong lòng thật sự là sợ hãi, lại tránh không thoát anh, nhất thời không nhịn được mà khóc lên.

Anh nháy mắt tỉnh táo lại, cả người cứng đờ, dừng động tác.

“Anh đừng như vậy…” Cô che đôi mắt, nhỏ giọng nức nở, “Em rất sợ.”

Tiếp theo, lực đè trên người cô biến mất.

Anh ngồi dậy, ấn ấn thái dương, giọng nói nghẹn ngào: “Anh xin lỗi.”

Sau đó anh đứng dậy, muốn đi đến phía ngoài cửa.

Lâm Vĩ Nguyệt cũng nói không rõ trong lòng đột nhiên thấy mất mát là vì cái gì.

Cô theo bản năng kéo anh lại, giọng nói có chút oán trách: “Anh không thể nhẹ một chút sao? Vừa nãy khiến em đau quá.”

Trong lòng cô…cũng không phải không muốn.

Một sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu Phó Thanh Từ bị chặt đứt.

“Mặt trời nhỏ.” Giọng nói anh nghẹn lại, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cô, “Em không biết, anh khát vọng em đến nhường nào đâu.”

Hận không thể nuốt cô vào bụng, hận không thể nghiền nát cô hòa nhập với thân thể mình.

Mà ý tưởng thô bạo biến thái như vậy, nhất định sẽ dọa đến cô.

Phó Thanh Từ đau khổ đè chặt tình cảm, cuối cùng đêm nay, được phóng thích hoàn toàn.

***

Ngày hôm sau, buổi sáng Lâm Vĩ Nguyệt còn có tiết, Phó Thanh Từ cũng có cuộc họp, hai người tuy rằng rất mệt, nhưng vì cuộc sống mưu sinh mà vẫn phải bò dậy.

Cô ngáp dài đánh răng, bỗng nhiên chuông cửa vang lên.

Lâm Vĩ Nguyệt cũng không để ý, trực tiếp đi mở cửa.

“Chào buổi sáng, cô Lâm!”

Đám học sinh tươi cười ngọt ngào đứng trước cửa nhà cô.

Lâm Vĩ Nguyệt sửng sốt.

Các nữ sinh cười rất hồn nhiên: “Bọn em tới xem khuê mật của cô! Muốn nhìn một chút tiên nữ tỷ tỷ 1 mét 8 rốt cuộc trông như thế nào!”

“……” Lâm Vĩ Nguyệt cứng đờ.

Phía sau cô, bỗng nhiên truyền đến giọng nói lạnh lẽo của một người nào đó: “Khuê mật? Tiên nữ tỷ tỷ?”

Mấy nữ học sinh trợn to mắt nhìn người đàn ông tây trang giày da, anh tuấn cao gầy trước mắt này.

Các cô không tin, nhưng trên chân anh ta là cặp dép lê lông! Chính đêm qua cô Lâm đã mua!

Quả nhiên, giây tiếp theo, tiên nữ tỷ tỷ mở miệng.

Phó Thanh Từ nhàn nhạt nhìn đám học sinh ngây ngốc trước mắt, khóe môi cong lên: “Tôi chính là tiên nữ tỷ tỷ 1 mét 8.”

“……”

“……”

“……”

Tiên nữ tỷ tỷ 1 mét 8 ở trước mặt mọi người, nâng cằm cô Lâm đã linh hồn thoát xác lên, cắn một ngụm lên khóe môi cô.

“Buổi tối chờ anh.” Tiên nữ tỷ tỷ dùng giọng nói cực kỳ gợi cảm thì thầm.

Phó Thanh Từ vòng qua đám học sinh, từ từ đi xuống dưới lầu.

Tài xế đã chờ ở dưới lầu.

Anh dường như nghe thấy từ tòa nhà anh vừa xuống phát ra một trận tiếng thét chói tai kinh thiên động địa.

Phó Thanh Từ nhướng mày, có chút thỏa mãn cười cười.

Sau khi lên xe, Phó Thanh Từ click mở WeChat của Tư Dật, quan tâm gửi đi một câu thăm hỏi: 【 Tối qua ngủ có ngon không? 】

Chương trước | Chương sau

7 thoughts on “Dật Nhĩ – Chương 114 – PN6

  1. “Tôi chính là tiên nữ tỷ tỷ 1 mét 8.” Đọc khúc này cười mệt luôn :)) Mà Phó Thanh Từ tâm cơ quá nhaa XD

    Liked by 1 person

  2. Má hảo anh em chí cốt, hai ông dở cái náck lên coi có thâm ko chứ toai thấy hai ông còn thâm hơn náck Hà Linh sài peel da của Trang Nemo nữa đó :))))))))

    Liked by 1 person

Leave a comment