Dật Nhĩ – Chương 113 – PN 5

Chương 113: Thanh phong minh nguyệt ( 3 )

Edit: Ngải

Người xung quanh tụ tập ngày càng nhiều, MC nói vài tiếng để thử mic trên sân khấu cũng không hấp dẫn được sự chú ý của mọi người.

Trương Ngọc Lâm giương miệng, ánh mắt hoảng sợ nhìn người đàn ông như giáng từ trên trời xuống này.

Lâm Vĩ Nguyệt không chịu nổi kiểu nói hươu nói vượn này của Phó Thanh Từ, cô mở miệng phản bác: “Ai chơi đùa cậu?”

Anh hơi hơi nhíu mày, nhẹ nhàng bâng quơ: “Là ai hôm đó ở Cục Dân Chính bỏ trốn?”

Ánh mắt của mọi người lập tức trở nên vi diệu.

Hóa ra phó giám đốc là hàng cho không.

Lâm Vĩ Nguyệt chớp mắt, cảm thấy người này quả thực là không thể nói lý.

“Sau khi bỏ trốn cũng chưa từng liên lạc với tớ.” Phó Thanh Từ chậm rãi đến gần cô, rũ mắt, giọng nói nhàn nhạt, “Đây không phải chơi đùa thì là cái gì?”

Ngữ khí của anh rõ ràng đạm nhiên như vậy, nhưng mà nói ra lại nghe có vẻ như đang trách cô không chịu trách nhiệm.

Phó Thanh Từ dường như chưa từng chú ý tới những người khác, đôi mắt với con ngươi màu nhạt chỉ nhìn vào Lâm Vĩ Nguyệt trước mặt.

Cô nắm chặt bàn tay trắng nõn, như một con thỏ chột dạ mà cúi đầu rụt vai không dám nhìn anh.

Sắc mặt của mọi người lại thay đổi.

Vị phó giám đốc này có vẻ không phải là không dính phàm trần như trong lời đồn nhỉ.

“Phó tiên sinh, anh đừng để bị cô ta lừa.” Trương Ngọc Lâm cắn răng, bỗng nhiên lớn tiếng nói với anh, “Cô ta có thể bò đến vị trí này đều là nhờ vào thầy hướng dẫn của cô ta, anh nhất định cũng là bị cô lợi dụng!”

Có lẽ chính Trương Ngọc Lâm cũng không biết, gương mặt tràn ngập ghen ghét và không cam lòng của mình lúc này có bao nhiêu đáng sợ.

Lâm Vĩ Nguyệt có chút không thể tưởng tượng nhìn cô ta.

Cô ta ở trước mặt nhiều người như vậy bôi nhọ cô còn chưa tính, còn kéo theo giáo sư Từ, quả thực là đã đánh mất lý trí.

Phó Thanh Từ rốt cuộc nhíu mày, đồng tử khẽ nhúc nhích, thoáng dịch tầm mắt từ trên người Lâm Vĩ Nguyệt, nhẹ nhàng liếc liếc Trương Ngọc Lâm một cái.

Ánh mắt Trương Ngọc sáng lên.

Ngay sau đó, Phó Thanh Từ lại thu hồi tầm mắt, hơi chút nghiêng đầu, ánh mắt u ám, toàn thân đều bao phủ một tầng hàn băng lãnh lẽo kiêu ngạo khiến người ta sợ hãi.

Đôi môi mỏng khẽ mở, cực kỳ không kiên nhẫn mà thở ra mấy chữ:

“Cô thật là ồn ào.”

Cả người Trương Ngọc Lâm cứng đờ đứng tại chỗ, không thể động đậy.

“Cha mẹ cô không dạy cô.” Khi Phó Thanh Từ nói những lời này, ngay cả ánh mắt cũng lười cho cô ta một cái, “Cắt lời người khác nói chuyện là rất không lễ phép sao?”

“Phó tiên sinh, tôi là vì muốn tốt cho anh.” Trương Ngọc Lâm miễn cưỡng cười cười, chỉ vào Lâm Vĩ Nguyệt giãy giụa một lần cuối cùng, “Tôi chỉ hy vọng anh đừng bị người phụ nữ này lừa.”

Ngữ khí của Phó Thanh Từ lạnh lẽo: “Cô là cái thá gì chứ?”

Trương Ngọc Lâm hoàn toàn choáng váng.

“Gọi bảo vệ tới đây.” Phó Thanh Từ nói với người đàn ông mặc tây trang bên cạnh, “Đuổi cô ta ra ngoài.”

Người đàn ông gật đầu đáp: “Vâng.” Sau đó quay người đi gọi bảo vệ.

“Các người không thể đuổi tôi đi!” Trương Ngọc Lâm cuối cùng cũng ý thức được tình cảnh của mình, ánh mắt bắt đầu dao động dường như đang tìm kiếm cái gì, “Chú tôi là lão tổng của Phong Trì, các người ai dám đụng đến tôi?”

Lúc này hai người mặc đồng phục bảo vệ được người đàn ông đưa đến đang đi về phía Trương Ngọc Lâm muốn kéo cô ta ra ngoài.

Trương Ngọc Lâm còn đang giãy giụa, người xung quanh lại bắt đầu thảo luận lên, hoàn cảnh xung quanh trở nên hỗn loạn không thể kiểm soát.

Lúc này một giọng nói vang lên, chấn trụ mọi người.

“Ầm ĩ cái gì!”

Mọi người yên tĩnh lại, hai bảo vệ buông Trương Ngọc Lâm ra, khom lưng nói: “Cố tổng.”

“Ai làm loạn đuổi hết ra ngoài cho tôi! Coi chỗ này là chợ bán thức ăn à!”

Cố Dật Nhĩ lạnh mặt nhìn cảnh tượng trước mắt, cau mày nói xin lỗi với Phó Thanh Từ: “Phó tiên sinh, xin lỗi, để anh chê cười rồi.”

“Cố tổng không nên người nào cũng cho vào.” Phó Thanh Từ mặt không biểu cảm, ngữ khí nhàn nhạt, “Nơi này quá ầm ĩ.”

Anh nói xong câu đó thì muốn đưa Lâm Vĩ Nguyệt rời đi.

Lâm Vĩ Nguyệt ngốc nghếch hỏi câu: “Cậu muốn đưa tớ đi đâu?”

“Đến một nơi yên tĩnh.” Phó Thanh Từ nhíu mày, trong nháy mắt lướt qua Cố Dật Nhĩ, anh nhẹ giọng nói với cô một câu, “Biết Phong Trì không?”

Cố Dật Nhĩ gật đầu, ngược lại hỏi anh: “Người phụ nữ này bắt nạt Vĩ Nguyệt?”

Phó Thanh Từ không nói nữa, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, anh lôi kéo Lâm Vĩ Nguyệt rời khỏi đại sảnh hội trường.

Sau khi hai người rời đi, Cố Dật Nhĩ gọi trợ lý, cau mày: “Gọi Trương Hưng Quốc của Phong Trì đến cho tôi.”

“Dạ.”

Nói xong lại nhìn về phía người phụ nữ đang bị bảo vệ giữ: “Cô là đồng nghiệp của Vĩ Nguyệt ?”

Trương Ngọc Lâm mím miệng không nói gì.

“Phó viện trưởng Từ ở đâu? Mời ông ấy tới đây xử lý.” Khóe miệng Cố Dật Nhĩ hơi nhếch lên, ánh mắt âm trầm, “Người như cô, cũng xứng làm giảng viên?”

***

Trong phòng nghỉ khách quý, Phó Thanh Từ khóa trái cửa lại.

Căn phòng trang hoàng tinh xảo chỉ có hai người bọn họ.

Lâm Vĩ Nguyệt co quắp bất an nhìn anh khóa trái cửa, cúi đầu nhìn giày của mình không dám lên tiếng.

Tuy rằng không nhìn thấy anh nhưng cô vẫn có thể cảm giác hơi thở của anh đang tới gần, bỗng nhiên trên đầu thấy nặng, là anh đặt tay lên đỉnh đầu cô.

Phó Thanh Từ nhẹ nhàng: “Sao lại khóc?”

Lời chưa dứt, vừa nói đến chữ khóc, hốc mắt Lâm Vĩ Nguyệt lại có chút phiếm đỏ, cô nắm ngón tay, tinh tế nói: “Tớ vừa mới đánh người.”

“Tớ không hỏi cậu có đánh người không.” Ngón tay Phó Thanh Từ lướt qua gương mặt cô, hơi thở lạnh lẽo, “Vì sao lại khóc?”

“Tớ nhịn cô ta lâu lắm rồi.” Lâm Vĩ Nguyệt hỏi một đằng trả lời một nẻo, cắn môi như một động vật nhỏ nhận hết bao hời tủi, “Cô ta nói tớ không tốt, tớ có thể nhịn, nhưng tớ không thể nhịn cô ta bởi vì ghét tớ mà bôi nhọ những người khác.”

“Bôi nhọ ai?” Phó Thanh Từ theo cô lên tiếng hỏi.

“Thầy Từ, ba tớ, Dật Nhĩ.” Lâm Vĩ Nguyệt dừng một chút, giọng nói so với vừa rồi còn nhỏ hơn, “Còn có cậu.”

“Vì sao?”

Lâm Vĩ Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt đâm vào con ngươi trong suốt như lưu li của anh.

Cô thoáng cứng lại, mở to hai mắt, nhịn nước mắt xuống: “Không có vì sao, chỉ là tớ không cho phép như thế.”

Lời nói có chút tùy hứng, bởi vì mang theo giọng mũi nên ngược lại còn có một tia mềm mại.

Đầu ngón tay thon dài cọ qua khóe mắt cô, trong mắt Phó Thanh Từ cuối cùng lộ ra một tia ý cười.

Sự lạnh lẽo ban nãy đã biến mất, Phó Thanh Từ xoa xoa đầu cô: “Cảm ơn cậu đã che chở cho tớ.”

Lâm Vĩ Nguyệt nhấp môi, duỗi tay lặng lẽ nắm lấy cổ tay áo âu phục của anh: “Nếu không phải cậu xuất hiện thì có lẽ tớ cũng bị đuổi ra ngoài.”

“Không đâu.” Phó Thanh Từ tùy ý để cô nắm lấy, rũ mắt nhìn cô, “Có tớ ở đây mà.”

Lâm Vĩ Nguyệt xì một tiếng bật cười: “Vậy rõ ràng là cậu che chở cho tớ, cậu còn cảm ơn tớ làm gì?”

Anh nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn cậu đã để ý tớ như vậy.”

Trong lúc nhất thời cô lại ngây ngẩn cả người.

Rõ ràng đã định không để ý tới anh, nhưng vừa nghe câu nói có vẻ bình đạm mà lại hỗn loạn cả cảm xúc khác này của anh, cô lại lập tức mềm lòng.

Phó Thanh Từ đã đáng thương như vậy rồi mà cô còn cáu kỉnh với anh.

Chính mình thật sự quá không phải người.

“Hôm đó ở Cục Dân Chính.” Lâm Vĩ Nguyệt không thể không thừa nhận, xuống xe chạy trốn là chuyện rất hèn nhát, “Thực xin lỗi.”

Phó Thanh Từ hơi hơi mở miệng, vừa muốn nói gì đó lại bị cô thay đổi chủ đề chặn lại.

“Nhưng tại sao lâu như vậy cậu không liên lạc lại với tớ?”

Ánh mắt anh khẽ nhúc nhích, thu lại cảm xúc trong mắt, cánh môi hơi mím lại rủ xuống: “Tớ cho rằng, cậu không muốn để ý đến tớ.”

“Tớ, tớ không có không để ý đến cậu.” Cô vội vàng lắc đầu, lại giống như một quả bóng bị xì hơi, “Tớ chỉ là hy vọng cậu có thể chủ động tới tìm tớ.”

“Được.” Phó Thanh Từ nhéo nhéo tay cô, “Cậu nói gì tớ cũng đồng ý.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, lại có chút thẹn thùng cúi đầu: “Này, Phó Thanh Từ, tớ hỏi cậu nha.”

“Hửm?”

“Chúng ta rốt cuộc có phải đang yêu đương không?” Cô lẩm bẩm hỏi ra tiếng.

“Không phải.” Thấy cô có chút thất vọng nhìn mình, anh cong cong môi, “Tớ nói, phải đợi cậu tha thứ cho tớ.”

Lâm Vĩ Nguyệt ngốc nghếch giương miệng, buông tay áo anh ra, nhéo cằm tự mình hoài nghi: “Tớ chưa tha thứ cho cậu sao?”

Nhìn cô vẻ mặt buồn rầu, Phó Thanh Từ nhướng mày.

(-> đoạn tiếp theo iu nhau nên mình đổi sang anh – em nha)

Anh tiến đến bên tai cô, giọng nói mang theo mê hoặc: “Mặt trời nhỏ, tha thứ cho anh, yêu anh, được không?”

Lâm Vĩ Nguyệt cắn ngón tay: “Ừm…được.”

Phó Thanh Từ cười.

Như tuyết liên đột nhiên nở giữa đỉnh núi, băng tuyết tan rã, khiến linh hồn người lung lay.

Cô cảm thấy, khi Phó Thanh Từ cười, dường như cô ngay cả sức lực để nói cũng không có.

***

“Cho nên, hai người ở bên nhau rồi?”

Trong video, Cố Dật Nhĩ nhướng mày hỏi.

Lâm Vĩ Nguyệt do dự gật đầu: “Thật ra tớ cũng không muốn đồng ý nhanh như vậy.”

Cố Dật Nhĩ cười lạnh một tiếng: “Không phải là cậu đã đồng ý rồi sao? Lời tớ nhắc nhở cậu đã sớm quên đến chân trời rồi đúng không, thật là sắc lệnh trí hôn.”

“Không phải.” Lâm Vĩ Nguyệt gãi gãi đầu, “Là tớ cảm thấy mấy năm nay anh ấy sống không dễ dàng gì, nếu tớ không đối xử với anh ấy tốt một chút thì anh ấy quá đáng thương.”

Cố Dật Nhĩ cách màn hình nhìn Lâm Vĩ Nguyệt vẻ mặt tràn đầy tình thương của mẹ mà cười nhạo một tiếng.

Họ Phó kia mấy năm nay đã tiến hóa thành một lão yêu tinh, giết người không thấy máu, cũng chỉ có người đơn thuần như Lâm Vĩ Nguyệt mới thật sự tin tưởng cậu ta là một đứa trẻ thiếu tình thương.

Cô có một dự cảm mãnh liệt, nếu Lâm Vĩ Nguyệt còn không đồng ý, Phó Thanh Từ có thể trực tiếp trói cậu ta đến Cục Dân Chính luôn.

“Cho nên.” Cố Dật Nhĩ nói đến trọng điểm, “Các cậu chịch chưa?”

“……” Lâm Vĩ Nguyệt phục sát đất, “Sao cậu lại nói đến chuyện này rồi?”

“Vô nghĩa, tớ đây là suy nghĩ cho cậu.” Cố Dật Nhĩ ghé sát vào màn hình, vẻ mặt nghiêm túc, “Lỡ cậu ta không được thì sao?”

“…Hẳn là không thể nào.”

“Cậu chưa thử qua, sao biết được.” Cố Dật Nhĩ bẻ bẻ đầu ngón tay, “Phó Thanh Từ, hai mươi tám tuổi, lão xử nam.”

Lâm Vĩ Nguyệt đang uống trà, vừa nghe từ miêu tả này trực tiếp phụt một tiếng phun lên màn hình.

Cô ho đến mặt đỏ bừng cả lên.

Cố Dật Nhĩ biết không phun trúng cô được nhưng vẫn theo bản năng né tránh về phía sau.

Lâm Vĩ Nguyệt lau lau màn hình, may mà di động này của cô không thấm nước.

“Phó Thanh Từ đối với cậu có ý gì tớ không đoán được, nhưng cậu đối với Phó Thanh Từ là có ý gì.” Cố Dật Nhĩ lại lần nữa ghé sát vào, hai mắt tỏa ánh sáng, “Chả lẽ cậu không muốn chạm vào cậu ta?”

“…Muốn chứ.” Lâm Vĩ Nguyệt lẩm bẩm, “Anh ấy đẹp như vậy cơ mà.”

Lúc cười rộ lên, trái tim cô cũng muốn tan ra.

“Tớ hiểu.” Cố Dật Nhĩ lý giải gật đầu, ngữ khí tán đồng, “Đàn ông đẹp trai đều là họa thủy.”

“Cậu đang nói Tư Dật sao?” Khóe miệng Lâm Vĩ Nguyệt giật giật.

“Đúng vậy, Phó Thanh Từ cũng thế.” Cố Dật Nhĩ không chút nào đỏ mặt thừa nhận, “Ai nói phụ nữ mới là hồng nhan họa thủy, đàn ông có khi cũng rất họa thủy.”

Lâm Vĩ Nguyệt chưa từng có kinh nghiệm về phương diện này nên không nhịn được học hỏi: “Cho nên ngày thường, cậu đối với Tư Dật cũng từng có ý tưởng không thuần khiết à?”

“Có, ngày nào cũng có.” Cố Dật Nhĩ thuộc như lòng bàn tay, “Lúc mặc áo blouse, lúc nghiêm túc làm việc, còn có lúc cười rộ lên, đúng, chỉ cần anh ấy cười lên là tớ lại muốn hôn anh ấy.”

Lâm Vĩ Nguyệt cười tủm tỉm: “Tớ cũng vậy.”

Cố Dật Nhĩ cười hiểu rõ, che miệng nói: “Cực kỳ thích lúc anh ấy cười rộ lên.”

Lâm Vĩ Nguyệt cũng phụ họa: “Tớ cũng vậy.”

Sau đó các cô không hẹn mà cùng cười ngây ngô.

Hai cô gái này cứ như vậy cách màn hình từng người hoa si bạn trai thịnh thế mỹ nhan của mình.

Cuối cùng, Cố Dật Nhĩ lại hỏi một lần nữa: “Cho nên, hai người định khi nào ấy ấy?”

Lâm Vĩ Nguyệt nhấp môi: “Không biết, cũng không thể để tớ chủ động chứ……”

“Cũng phải.” Cố Dật Nhĩ sờ sờ cằm, dáng vẻ đa mưu túc trí, “Dù sao thì chuyện này cũng phải để đàn ông chủ động.”

Lâm Vĩ Nguyệt phất tay: “Haizz, thuận theo tự nhiên đi, bọn tớ cũng vừa mới yêu đương thôi.”

“Phó Thanh Từ cũng không phải là vừa mới thích cậu.” Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu, cười nghịch ngợm, “Tớ không tin, nhiều năm như vậy, cậu ta có thể nhịn được mãi.”

Nghe lời cô nói, mặt Lâm Vĩ Nguyệt lại đỏ.

Cố Dật Nhĩ nhìn cô như vậy thì lắc lắc đầu: “Tiểu bạch thỏ bị sói xám ăn đến gắt gao rồi.”

Lâm Vĩ Nguyệt vừa định lên tiếng phản bác thì nghe thấy chuông cửa ngoài phòng khách vang lên, cô tưởng là đồng nghiệp nào đó tới đây tìm nên cũng không tắt video, cứ như vậy đặt trên bàn rồi đứng dậy đi mở cửa.

Mở cửa phòng trộm, một trận mùi rượu xông vào mũi.

Cô có chút ngốc nghếch nhìn người đàn ông men say mông lung, cà vạt cũng hơi xô lệch trước mắt.

Phó Thanh Từ dựa vào cạnh cửa, ấn đầu, dường như rất không thoải mái: “Mặt trời nhỏ.”

“Anh làm sao vậy?” Lâm Vĩ Nguyệt vội chạy qua đỡ anh.

“Bị chuốc rượu.” Phó Thanh Từ lắc lắc đầu, cố gắng không để mình đè nặng cô.

Lâm Vĩ Nguyệt đỡ anh vào trong phòng, lại để anh ngồi trên sô pha, đi đến bàn ăn rót nước cho anh.

Đưa nước ấm cho anh, Lâm Vĩ Nguyệt ngồi xuống bên cạnh, tò mò hỏi: “Ai chuốc rượu anh?”

“Tư Dật.”

Đáp án này quả thực không ngoài ý muốn chút nào, Lâm Vĩ Nguyệt cũng không tỏ ra có chút kinh ngạc nào, lại hỏi: “Vậy sao anh lại đến đây?”

Phó Thanh Từ cắn răng, hiếm có khi mất đi sự bình tĩnh ngày thường, trong đôi mắt cất giấu ánh sáng hung ác: “Cậu ta ném anh tới đây.”

“……”

Chung cư nhỏ của Lâm Vĩ Nguyệt là một phòng một sảnh, chỉ có một chiếc giường, cô do dự thật lâu, bạn gái để bạn trai trên sô pha nghỉ ngơi quả thật là có chút quá không phúc hậu.

Thôi, mọi người đều là người trưởng thành rồi, sợ cái gì.

Trong lòng cô yên lặng cổ vũ cho chính mình.

Cô đỡ trán anh nói: “Nếu không em đỡ anh lên giường nghỉ ngơi nhé?”

Vừa mới dứt lời, hai người đều ngây ngẩn cả người.

Phó Thanh Từ bởi vì uống say mà gương mặt trắng nõn phiếm đỏ ửng, lúc này cũng chỉ có ánh mắt thoáng thanh minh một ít, nhìn không ra cảm xúc gì.

Mà cô thì khác, cô tinh tường cảm nhận được độ ấm gương mặt mình nháy mắt bay lên, không cần nhìn, nhất định là đỏ như đít khỉ rồi.

“Được.”

Phó Thanh Từ nhẹ giọng đáp.

Lòng bàn tay Lâm Vĩ Nguyệt đầy mồ hôi, cuối cùng vẫn nâng anh dậy, đi về hướng phòng ngủ.

Phòng ngủ của cô rất đơn giản, một chiếc giường, một cái bàn trang điểm, một tủ quần áo, phong cách màu trắng vô cùng đơn giản, nhìn qua rất tươi mát hào phóng.

Phó Thanh Từ duỗi tay không kiên nhẫn gỡ cà vạt, cởi bỏ vài nút cổ áo, nằm trên giường của cô.

Rất nhanh anh đã nhắm hai mắt lại.

Lâm Vĩ Nguyệt thở dài một hơi.

Bỗng nhiên cô cảm thấy một ánh mắt kỳ dị.

Cô ý thức được điều gì, đột nhiên quay đầu lại.

Trước bàn trang điểm, trong di động, Cố Dật Nhĩ vẻ mặt hưng phấn, che miệng làm người xem.

Gương mặt Lâm Vĩ Nguyệt nháy mắt bạo hồng, chạy tới muốn tắt video.

“Tớ bảo đảm không lên tiếng.” Cố Dật Nhĩ tình ý chân thành cầu xin cô, “Làm một người xem  yên lặng biết điều.”

Chương trước | Chương sau

2 thoughts on “Dật Nhĩ – Chương 113 – PN 5

Leave a comment