Năm 60 tươi đẹp – Chương 71

 Đối mặt với Cao xưởng trưởng lại lần nữa muốn mượn sức, Tô Du uyển chuyển cự tuyệt.

Cô hiện tại một lòng ôn tập thi đại học. Trước mắt chức vị trong xưởng không tính là quá cao, nhưng trong công hội ngoại trừ chủ tịch Tôn, người khác sẽ không yêu cầu cô đi làm chuyện gì. Hơn nữa phía dưới còn có người pha trà quét dọn cho cô, cuộc sống tốt thật sự. Cô không có suy nghĩ sang xưởng ủy bắt đầu lại từ đầu.

Nói nữa, cô cũng có tiết tháo. Nếu đã đứng ở trận doanh bên công hội này, như vậy trừ phi là thăng chức, nếu không cô sẽ không sang xưởng ủy.

Như vậy có vẻ bản thân không có lập trường.

Cao xưởng trưởng thở ngắn than dài không nói gì.

Tới xưởng, Cao xưởng trưởng triệu tập xưởng ủy mở họp, Tô Du về văn phòng báo cáo công việc với chủ tịch Tôn, mặt khác cũng nói cả chuyện mình ra ý tưởng trợ giúp Cao xưởng trưởng. Dù sao chuyện này không giấu được, còn không bằng thoải mái hào phóng nói.

“Khâu phó thị trưởng hỏi tôi, tôi cũng không tiện nói dối, có gì nói vậy. Nghĩ là cùng một xưởng, trong xưởng phát triển, công hội chúng ta cũng là nước lên thì thuyền lên.”

Chủ tịch Tôn nói, “Thật may mắn cho lão Cao kia. Bọn họ xưởng ủy người cũng không ít, lại không có người nào có thể làm được chuyện.”

Tô Du cười nói, “Chủ yếu là thiếu tinh thần sáng tạo. Máy móc trong xưởng chúng ta quá cũ, nếu muốn phát triển tốt, nhất định phải học tập công nghệ mới, cho dù dốc hết vốn gốc cũng là cần thiết. Nếu không xưởng ta sẽ lạc hậu.”

“Chuyện này để lão Cao nhọc lòng đi. Cô đã nói với ông ta, ông ta nhất định sẽ làm.”

Tô Du nói, “Chuyện này chờ Cao xưởng trưởng đi làm, cũng không biết khi nào mới làm xong. Loại chuyện phải tốn nhiều tiền luôn không dễ dàng triển khai. Cho nên chủ tịch Tôn, tôi kiến nghị công hội chúng ta cũng góp chút sức lực.” Cũng không thể để công hội nhàn rỗi, công hội mà nhàn rỗi cô lại phải đau đầu.

“Góp sức lực gì?” Chủ tịch Tôn lập tức tinh thần tỉnh táo.

Mỗi lần Tô Du nói như vậy, đều có chỗ tốt.

Tô Du xách ấm nước rót cho ông ta, sau đó mới rót cho mình, vừa uống vừa nói, “Tôi kiến nghị công hội làm một hạng mục mới, gọi là hạng mục sáng tạo của xưởng dệt. Chỉ cần công nhân có thể tìm ra phương pháp kỹ thuật nâng cao sản lượng dệt, chúng ta tiến hành khen thưởng. Căn cứ vào hiệu quả và lợi ích mà phương pháp kỹ thuật mang đến sẽ tiến hành phân chia cấp bậc, cấp bậc khác nhau, khen thưởng cũng khác nhau. Chúng ta phải để công nhân động não, không thể chỉ vùi đầu làm.”

Chủ tịch Tôn cẩn thận suy nghĩ, trong đầu cân nhắc cái lợi cái hại của chuyện này.

Rất nhanh đưa ra một kết luận, chuyện này đối với trong xưởng là lợi nhiều hơn hại.

Tô Du tiếp tục nói, “Chúng ta còn có thể tiến hành tổng kết, đem kỹ thuật có ý nghĩa trọng đại đăng báo, để các xưởng dệt khác cũng học tập kỹ thuật của xưởng dệt Giang Đông chúng ta. Để mọi người đều tăng gia sản xuất, vì quần chúng nhân dân cung cấp càng nhiều vải dệt, giúp mọi người đều được mặc quần áo mới.”

“Tốt, cái này rất tốt!”

Chủ tịch Tôn cao hứng, nếu các xưởng dệt đều học tập bọn họ, vậy Giang Đông thật sự vang danh cả nước.

Tô Du rèn sắt khi còn nóng, “Chủ tịch Tôn, biện pháp thì tốt, nhưng cũng phải làm được mới tốt.”

“Chờ chúng ta lên kế hoạch xong, sẽ thương lượng với xưởng ủy. Tiểu Tô, cô nói trong đầu cô đều là chứa những cái gì?” Chủ tịch Tôn hiện tại đối với việc Tô Du đưa ra kiến nghị cho Cao xưởng trưởng cũng không có ý kiến gì.

Kiến nghị bên xưởng ủy nghe có vẻ tốt, nhưng muốn tiến hành thì phí tổn lớn, khó khăn nhiều. Nhưng kiến nghị này thì khác, lập tức có thể thực thi, chỉ cần thương lượng tốt tiêu chuẩn phân chia cấp bậc kỹ thuật, là có thể lập tức mở rộng trong xưởng. Có lẽ rất nhanh sẽ nhìn thấy hiệu quả.

Tô Du thành khẩn nói, “Tôi thấy đầu óc tôi không có gì đặc biệt, chỉ là thường xuyên suy nghĩ. Luôn hy vọng xưởng phát triển tốt. Làm các công nhân có cuộc sống sinh hoạt tốt hơn.” Một đơn vị bé như thế này, không phát triển được, về sau có thể ra ngoài lăn lộn sao?

Trên mặt chủ tịch Tôn lộ ra nụ cười vừa lòng.

Tiểu Tô có thể có năng lực này, về sau nhất định có thể đi xa. Ông ta thậm chí cảm thấy nếu mình về hưu, cũng có thể để Tô Du tiếp quản. Chỉ là tư lịch của Tiểu Tô không đủ.

Rốt cuộc cũng muốn giữ gìn mặt mũi cuả xưởng ủy, cho nên chủ tịch Tôn cũng không lập tức đi tìm xưởng ủy thương lượng việc này. Cũng không thể chuyện gì tốt đều là công hội làm. Khiến xưởng ủy quá mất mặt.

Trải qua lần nổi bật này, tầm nhìn của chủ tịch Tôn đã thoáng hơn rất nhiều.

Chèn ép xưởng ủy đã không phải là mục tiêu của ông ta, mục tiêu của ông ta là phải đi được xa hơn.

……

Như chủ tịch Tôn suy nghĩ, phương pháp của Tô Du đưa ra cho Cao xưởng trưởng, cũng lập tức được các lãnh đạo khác của xưởng ủy đồng ý.

Mặc kệ là mua thiết bị mới, hay là đi học tập kỹ thuật, nghiên cứu phát minh vải dệt, đều là chuyện phải tốn rất nhiều tiền.

Mọi người đều sợ nghèo, tiếc tiền……

Cho nên chuyện này tạm thời còn là một đề tài đang được nghị luận, nhưng chuyện sản xuất trang phục bán cho các xưởng khác thì được quyết định. Dù sao cũng là chuyện được thị ủy đồng ý, nên cần phải làm ra thành tích.

Vì thế xưởng ủy lập tức cùng bộ phận sản xuất tăng mạnh sức sản xuất, căn cứ vào ý kiến lúc trước Tô Du đưa ra, đặc biệt thành lập một ban xưởng dệt phục vụ. Chuyên môn sản phẩm có vấn đề đổi thành trang phục bán ra ngoài, giúp trong xưởng kiếm tiền.

Tin tức truyền ra, những công nhân tạm thời mới tới đều sung sướng.

Trước đó tới đây làm công việc tạm thời, còn nghĩ chỉ được làm mấy ngày. Hiện tại trong xưởng sắp xếp như vậy, chứng tỏ bọn họ về sau là công nhân tạm thời của bộ phận mới thành lập này. Cho dù là công nhân tạm thời, nhưng cũng có tiền lương.

Điều này đối với người đã về hưu hoặc là người đã cho người trong nhà tiếp ban* mà nói là một nguồn thu nhập. Chỉ cái ban mới này, đã cung cấp hai mươi vị trí công nhân lâm thời

(*tiếp ban: bố mẹ về hưu để con cái vào lại chức vụ đó)

Xây dựng ra một ban như vậy, cần một chủ nhiệm phục vụ ban.

Chủ tịch Tôn trực tiếp lên tiếng muốn để Tô Du đảm nhiệm vị trí này.

“Tôi làm?” Tô Du nghe thấy sự sắp xếp này, tức khắc sửng sốt. Làm chủ nhiệm, chẳng phải là nói cô sẽ trở nên rất bận?

Chủ tịch Tôn nói, “Đến lúc đó tiền lương cũng  tăng. Tiểu Tô, tôi rất muốn đề bạt cô. Nhưng tạm thời công hội không có chức vị gì. Cho nên chuyện lần này, tôi cũng là vì cô mà tranh thủ.”

Vừa nghe đến tăng lương, Tô Du rất vui. Có tiền mọi chuyện dễ thương lượng.

Nhưng nghĩ đến vấn đề thành lập ban mới, cô cảm thấy đầu mình to ra. Một ban mới thành lập, mọi chuyện không phải là loạn bình thường. Nếu mọi chuyện đều tự tay làm lấy, khó mà làm được.

“Chủ tịch Tôn, tôi nguyện ý đi quản lý ban, chỉ cần xưởng tín nhiệm, tôi nhất định sẽ làm tốt.”

“Vậy là tốt rồi. Việc này dù sao cũng đã kinh động đến thị ủy, cho nên xưởng đều rất tích cực, mất có hai ngày đã quyết định làm. Tiểu Tô, gánh trên người cô nặng lắm đấy.”

Quả thật rất nặng!

Tô Du thành khẩn nói, “Chủ tịch Tôn, mặc kệ chuyện gì, chỉ cần tôi có thể làm, tôi sẽ tận lực làm. Nhưng mà chủ tịch Tôn, chuyện này dù sao cũng là chúng ta và xưởng cùng nhau quyết định, tôi một người quản, sau này có chuyện gì cần phối hợp, tôi lo sẽ không tiện.”

“Bọn họ không dám, cô yên tâm.” Chủ tịch Tôn lập tức nghiêm túc. Hiện tại xưởng ủy dám chơi khăm, ông ta sẽ khiến cho xưởng ủy đẹp mặt. Làm căng, tìm công nhân bỏ phiếu, chọn xưởng trưởng khác. Ông ta hiện tại rất có tự tin.

Tô Du nói, “Bọn họ là không dám, nhưng khẳng định sẽ tiêu cực. Cho nên tôi cảm thấy áp dụng phương thức hợp tác thì tốt hơn.”

Chủ tịch Tôn nhìn cô, “Cô có ý tưởng gì?”

“Phó chủ nhiệm, từ xưởng ủy bên kia đề bạt một người. Quyền lợi vẫn nắm trong tay chúng ta, nhưng chỗ nào cần xưởng ủy phối hợp, để cho phó chủ nhiệm đi làm.”

“……” Chủ tịch Tôn trầm mặc một lát.

“Chủ tịch Tôn, chúng ta hết thảy đều vì xưởng phát triển. Xưởng phát triển tốt, công hội chúng ta ở bên ngoài mới có mặt mũi.”

Chủ tịch Tôn nhíu mày nói, “Đề bạt ai?”

“Tôi đề nghị Điền cán sự.”

Chủ tịch Tôn nhìn cô. Ông có biết, Tiểu Điền với Tiểu Tô hình như quan hệ cũng không tốt lắm.

Tô Du cười nói, “Chủ tịch Tôn, tôi cảm thấy vẫn nên công tư phân minh, Điền cán sự vẫn là người có khả năng làm việc.”

Trong toàn bộ xưởng ủy, các cán sự khác tuổi đều khá lớn, hoặc là tương đối trẻ, hơn nữa không có nhiệt tình gì. Chỉ có Điền cán sự người này tâm tư còn rất nhiều. Không sợ cô ấy có tiểu tâm tư, chỉ sợ cô ấy không muốn tiến tới. Chỉ có nhân tài muốn tiến tới mới nguyện ý làm việc. Có phó chủ nhiệm như vậy, mình mới có thể phủi tay làm chủ.

Chủ tịch Tôn cuối cùng cũng cho Tô Du mặt mũi, “Được, vậy Tiểu Điền, tôi sẽ thương lượng với lão Cao.”

Buổi chiều chủ tịch Tôn đề ra chuyện này với Cao xưởng trưởng.

Cao xưởng trưởng mày nhấc rõ cao.

Sau đó ánh mắt phức tạp nhìn chủ tịch Tôn.

Chủ tịch Tôn uống trà, mắt đảo khắp nơi, “Người là Tiểu Tô đề nghị. Nói là tiếp xúc với Tiểu Điền, cảm thấy cũng là người có năng lực. Nói thật, lão Cao này, xưởng ủy các anh thật là không lấy ra được người nào.”

Cao xưởng trưởng nghẹn đỏ cả mặt. Thiếu chút hắt nước trà lên mặt chủ tịch Tôn.

Ông ta yên lặng đứng lên, sau đó mở cửa văn phòng, “Tiểu Điền, vào đây.”

Nhìn mặt Cao xưởng trưởng đen sì, Điền cán sự run rẩy đi đến. Sợ mình lại thành nơi trút giận.

“Xưởng trưởng, có chuyện gì sao?”

Cao xưởng trưởng mặt đen như mực, “Ban mới thành lập kia, cô đi làm phó chủ nhiệm.”

Điền cán sự: “……!!!” Gì gì gì, không nghe lầm đi? Đôi mắt cô trừng to.

Cao xưởng trưởng nhìn m cô cái dạng này, mặt càng đen. Thật là không làm nên trò trống gì.

“Bảo cô đi làm phó chủ nhiệm, nghe thấy không. Cô làm cho cẩn thận, đừng khiến xưởng ủy mất mặt!”

Điền cán sự lúc này mới bừng tỉnh lại, vẻ mặt kinh hỉ nói, “Nghe được nghe được, xưởng trưởng, tôi nhất định sẽ làm tốt!”

Chủ tịch Tôn nói, “Tiểu Điền, đây là Tiểu Tô đề cử cô, không thì Cao xưởng trưởng của các cô cũng không nghĩ đến cô.”

Cao xưởng trưởng: “……”

Điền cán sự như bị sét đánh, “…… Tô cán sự đề cử tôi?”

“Đúng vậy, Tiểu Tô quả thực là người chính trực, trực tiếp đề cử cô. Cho nên, cô cần phải phối hợp công tác cho tốt.” Chủ tịch Tôn nói.

Trong đầu Điền cán sự tức khắc như nổ tung, không nghe lầm chứ, là Tô cán sự kia đề cử cô?!

Buổi chiều trước khi tan tầm, Tô Du chạm mặt với Điền cán sự, cùng loanh quanh ở ban mới thành lập.

Điền cán sự mặt vẫn đờ đẫn, hoàn toàn như đang nằm mơ.

Tô Du đi trước, cùng chào hỏi với các công nhân tạm thời, “Các đồng chí, làm cho tốt, chờ làm ra thành tích, chúng tôi cũng dễ mở miệng với xưởng để tăng lương tăng thưởng.”

Lập tức chọc đến nhóm các bà thím cười ha ha.

“Tiểu Điền, cô nhìn xem, các đồng chí công nhân của chúng ta thật đáng yêu.”

Tô Du quay đầu lại nhìn Điền cán sự nói.

Điền cán sự còn chưa trả lời, cái gì, Tiểu Điền?

Tô Du vỗ vỗ bả vai cô, “Tiểu Điền, chúng ta phải làm thật tốt, đây là trọng trách mà lãnh đạo trong xưởng và các đồng chí công nhân giao cho, nhiệm vụ của chúng ta rất nặng. Tôi biết trước kia cô với tôi có chút hiểu lầm, nhưng sự thật chứng minh, con người tôi sẽ không so đo những cái đó. Chỉ cần chuyện tốt cho xưởng, tôi sẽ đi làm. Giống như lần này đề cử cô làm phó chủ nhiệm. Tôi đề cử cô, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì biết cô có năng lực. Tôi không thể để minh châu phủ bụi trần.”

Nghe được những lời này, mặt Điền cán sự chậm rãi phiếm hồng, có chút ngượng ngùng.

Cảm kích, hổ thẹn, chột dạ các loại cảm xúc kẹp với nhau.

Trước  kia quả thật cô cảm thấy Tô Du không vừa mắt, cảm thấy cô ấy lòng dạ đen tối. Nhưng hiện tại chứng minh, Tô Du người này làm việc thật sự rất hào phóng.

Nếu đổi là cô, không dẫm thêm một chân đã là không tồi, càng không cần phải nói đưa cơ hội tốt cho kẻ địch.

Cô hít một hơi nói, “Tô cán sự…… Tô chủ nhiệm, cảm ơn cô.”

Tô Du cười nói, “Khách khí gì chứ, chỉ cần cô làm tốt mọi chuyện ở đây, tôi sẽ rất vui. Tiểu Điền, trách nhiệm của cô rất lớn.”

Điền cán sự nói, “Tôi sẽ phối hợp công tác với cô.”

“Không không không, tôi nói chính là, việc này ngày thường đều do cô quản, Tiểu Điền, cô với tôi không giống nhau, tôi là chủ tịch chúng tôi đề cử, cô là tôi đề cử. Căn cơ của cô không đủ. Cho nên cô cần càng nhiều cơ hội biểu hiện năng lực của mình. Trong khoảng thời gian này tôi sẽ buông tay cho cô làm việc, cô phải làm ra thành tích, để các lãnh đạo của xưởng đều nhìn thấy.”

“……” Điền cán sự thần sắc phức tạp nhìn Tô Du, cảm thấy như hôm nay mới là ngày đầu tiên quen biết.

Cô chịu đựng cảm giác toan trướng trong lòng, duỗi tay nắm lấy tay Tô Du, “Tô chủ nhiệm, cảm ơn cô, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện ở đây!”

Tô Du lộ ra nụ cười vui mừng.

……

Ngày hôm sau lúc thư bổ nhiệm của hai người dán ở bảng tuyên truyền, Tô Du đang đưa nhóm nam nữ độc thân của xưởng dệt đi tham gia hoạt động quan hệ hữu nghị bên xưởng thép.

Dù sao sân của xưởng thép lớn hơn, có thể chứa đủ mọi người. Nếu đổi lại là xưởng dệt, sẽ không chen chúc được.

Theo cách nói của Tô Du, sang xưởng thép bên kia có chỗ tốt, có thể hiểu biết đối phương là kiểu người gì.

Chương trước | Chương sau

Leave a comment