Năm 60 tươi đẹp – Chương 66

Có Tống bí thư giúp đỡ, Tô Du cuối cùng có thể khống chế xe. Phải nói là, đôi tay cô rốt cuộc được giải phóng.

Lần này cô tự đáy lòng nói, “Tống bí thư, anh thật tốt quá. Anh quả thật là cán bộ tốt, lãnh đạo tốt vì nhân dân phục vụ.”

Tống bí thư chịu đựng rét lạnh: “……” Muốn buông tay ra quá!

Tô Du nghĩ nghĩ, một tay cởi khăn quàng cổ xuống, sau đó cẩn thận bao tay Tống bí thư với xe mình thành vài vòng.

“Tống bí thư, như vậy thì anh không lạnh nữa.”

Tống bí thư: “……”

Đầu tiên là đi đến cục giao thông lấy giấy phép xe đạp.

Làm cẩn thận, xem xét các loại tài liệu mua xe, chứng minh xe là của mình, rồi đăng ký trong danh sách.

Chờ xe có số mới hoàn toàn thuộc về Tô Du.

Ra khỏi cục giao thông, Tống bí thư vốn định chạy lấy người. Vừa mới lái xe thật đúng là khiến anh mệt mỏi quá.

Nhưng nhìn Tô Du bộ dáng xiêu xiêu vẹo vẹo, anh cảm thấy xe này có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Xe tốt như vậy, tích lũy bao nhiêu tâm huyết của công nhân, dùng bao nhiêu tài liệu quý giá của quốc gia mới làm ra được. Sao có thể bị người ta dẫm đạp như vậy.

Cho nên dứt khoát cắn răng lại qua giúp cầm đầu xe.

Tô Du cảm động nhìn anh. Không nghĩ tới Tống bí thư nhiệt tình như vậy.

Tống bí thư nghiêm túc nói, “Tôi lo cô ngã xe hỏng mất. Làm hỏng đồ tốt.”

“……”

Tô Du cầm khăn quàng cổ bao chặt tay anh ở đầu xe.

Mãi cho đến gần nhà họ Tô, Tô Du mới cởi bỏ khăn quàng cổ, “Tống bí thư, tới rồi, không cần làm phiền anh nữa. Cảm ơn anh giúp tôi nhiều như vậy, lần sau chúng ta lại ăn một bữa cơm đi, tôi bảo đảm không ăn bớt. Anh muốn ăn gì cũng được.”

Tống bí thư ngạo kiều nhìn trời, “Thôi, tôi không thích ăn cơm của nữ đồng chí, không nuốt được.”

Tô Du nói thầm, tôi xem anh ăn rất ngon thì có.

Tống bí thư thở dài, “Kỳ thật hôm nay tôi định nói để tôi mời, dù sao ăn tết, nhân dân cả nước cùng nhau chúc mừng. Nhưng tôi thấy cô gọi cũng không nhiều nên không tranh với cô.”

Tô Du: “……”

Tống bí thư quay xe, chuẩn bị rời đi, “Thôi, lần sau tôi mời cô, có thời gian sẽ báo cô.”

Rất không làm người ta thích, nhưng dù sao hôm nay rất biết điều, không làm anh mất mặt.

Thật là chết vì sĩ diện…… Tô Du yên lặng khinh bỉ.

Nhìn anh lái xe đi rồi, mới hướng vào viện thét to, “Đại Chí Tiểu Chí, Mai Tử Lâm Tử, ở nhà chạy nhanh ra đây!”

Hôm nay ăn Tết, công việc của mọi người cũng không tồi, Lưu Mai ở phân xưởng nhưng lại có chút quan hệ, cho nên đều được nghỉ ngơi.

Nghe thấy Tô Du triệu hồi, người một nhà không rảnh lo đổi giày đã chạy ra ngoài.

Sau đó thấy Tô Du đẩy một chiếc xe đạp đứng ở sân, mọi người hai mắt choáng váng.

Tô Đại Chí lắp bắp, “Chị, chị, xe ở đâu ra vậy……”

“Đương nhiên là mua.” Tô Du nói, “Nhanh mang vào, chị sắp lạnh chết rồi!”

Tô Tiểu Chí lập tức hưng phấn chạy tới, “Chị, để em, chị, nếu không để em đi chút đi, mấy ngày nay em ở trong xưởng học đi. Cảm thấy đi cũng không tệ.”

Tô Đại Chí chạy nhanh nói, “Tiểu Chí, đừng vớ vẩn. Đây là xe mới, ngã hỏng rồi làm sao, vẫn là mang về cất đi. Để chị dâu em lau khô.”

Tô Du nói, “Cất cái gì, em cũng đi theo Tiểu Chí ở bên ngoài luyện tập chút đi. Từ ngày mai bắt đầu, hai đứa thay phiên nhau lái, nhân tiện đèo chị. Nhớ rõ nhất định kỹ thuật phải tốt, nếu ai lái xe không vững, chị không cho đi.”

Tô Đại Chí tức khắc khẩn trương tay chân nhũn ra. Hiện tại phải đi?

Vẫn là Tô Tiểu Chí lá gan lớn, nhận xe từ Tô Du lập tức sải bước lên bắt đầu đạp. Giống Tô Du xiêu xiêu vẹo vẹo.

Nhưng nhìn nó rất hưng phấn, không thấy sợ hãi chút nào. Những người khác đứng nhìn thì chỉ sợ nó ngã xuống. Cũng không phải sợ nó bị ngã, chỉ sợ nó bị ngã làm hỏng xe.

Đưa xe xong Tô Du trực tiếp về nhà nghỉ ngơi. Ngày mùa đông, thật là quá lạnh.

Mới vừa vào sân, đã được mọi người trong viện nhiệt tình hoan nghênh.

“Tô Du đã về rồi. Tôi nhìn thấy nhà cháu mua xe. Đắt lắm đúng không?”

“Mua ở đâu đấy, xe này không dễ mua đâu, tôi nghe nói có tiền cũng không mua được.”

“Tô Du, cháu cũng thật có bản lĩnh, còn mua được xe đạp.”

Mọi người tôi một câu anh một câu, lời trong lời ngoài đều là hỏi thăm Tô Du sao đột nhiên mua xe đạp.

Tô Du thở dài nói, “Cháu đây cũng là vận khí tốt, nghĩ hôm nay Nguyên Đán, hẳn là có hàng cung ứng nên chạy tới nhìn một chút, kết quả thật sự có, chiếc cuối cùng bị cháu mua mất. Nói thật ra, xe này cháu cũng không định mua, nhưng công việc cần đến, mỗi ngày đi khắp nơi mở họp, cứ ngồi xe mãi cũng không tiện nên cắn răng mua một cái. Vì cái xe này, nhà cháu tiền ăn Tết cũng không có, đều phải tóm chặt lưng quần.”

Chị Lâm hàng xóm nói, “Được rồi, Tô Du mua xe đạp khẳng định là có tác dụng, bằng không ai bỏ tiền tiêu uổng phí. Tô Du, nhanh trở về nghỉ ngơi, xem mặt em đỏ hết lên rồi.”

Tô Du chà xát khuôn mặt, “Đúng là rất lạnh.”

Sau đó vãy tay với mọi người, chui vào trong phòng.

Những người khác nhìn bóng dáng cô mà tâm tình phức tạp. Nhà họ Tô trước kia nghèo biết bao, Tô Du trước kia vất vả thế nào, mỗi ngày vì chuyện trong nhà nhọc lòng. Nhìn xem bây giờ, đến xe đạp cũng mua. Nghe nói đơn vị còn phân phòng ở.

Cuộc sống này thật là càng ngày càng rực rỡ.

Sao nhà mình không có cái phúc khí này.

Tô Du vừa vào trong nhà đổi giày, Lưu Mai cũng đi theo chạy về tới nơi. Cô thấy Tô Lâm còn ở bên ngoài nhìn xe đạp là biết cơ hội tới rồi. Chạy nhanh vào lấy nước ấm cho chị ngâm chân. Sau đó rót nước ấm cho chị uống.

Tô Du vừa ngâm chân, vừa uống trà nóng, “Lưu Mai, chờ sang năm chuyển nhà, em cũng đi lớp tiến tu học đi. Bằng cấp theo không kịp thì đường về sau không rộng. Cũng không nhất định phải tốt nghiệp, dù sao học một thời gian, cũng coi như là bằng cấp ngang nhau.”

Lưu Mai lập tức tinh thần tỉnh táo, cô biết chị có bản lĩnh, lời nói không vô nghĩa, “Chị, em nên học cái gì?”

Tô Du nói, “Gì cũng được, chỉ cần em học vào là được.”

“Chị, vậy thủ công nghiệp trong nhà……”

“Em có thể thương lượng với Tô Lâm, cho nó tiền để nó làm thay em. Nhưng chuyện này hai đứa phải phối hợp.”

“……” Một tháng tốn chút tiền là không cần giặt quần áo quét tước vệ sinh, hình như cũng không tồi.

Tô Du ngáp một cái, lau chân lên giường nửa tựa người bắt đầu đọc sách ôn tập.

Lần sau ăn cơm, cô nhất định phải chọn ngày đẹp trời, trời lạnh thế này thật là đông chết người.

Nhà họ Tống trong đại viện thị ủy.

Tống bí thư dựa vào giường, trong tay là một cuốn album.

Bên trong chỉ có mấy tấm ảnh chụp đã ố vàng, người với cảnh vật cũng mơ hồ.

Trong một tấm ảnh, mấy tiểu binh mặc quân trang cũ của người lớn sửa lại, trong tay cầm lưới đánh cá, cười hì hì đứng ở bên cạnh hồ nước bày ra chiến lợi phẩm của mình.

Ảnh chụp nhoè nhoẹt, mọi người đều cười ngoác miệng.

“Đông Tử, cậu nhanh nhẹn nhất, đi nhờ chú Diêu chụp cho chúng ta một tấm, hôm nay chúng ta bắt được mười hai con cá!”

“Về sau mỗi lần có thu hoạch đều phải chụp ảnh.”

“Đông Tử, cậu nhỏ tuổi nhất, về sau nhất định sống lâu hơn chúng tôi, chờ về sau không đánh giặc, nhất định phải chụp ảnh đốt cho chúng tôi xem. Tôi muốn biết cuộc sống của chủ nghĩa cộng sản như thế nào.”

“Đúng vậy, sau này hòa bình, Đông Tử cậu phải ăn nhiều vào, ăn thay phần chúng tôi.”

“Đông Tử, chúng tôi trưởng thành, có thể cầm súng đi đánh giặc. Chúng tôi muốn giải phóng đất nước!”

“Thế tôi làm gì?”

“Cậu tiếp tục bắt cá, đưa những đứa nhỏ khác cùng bắt. Chờ tôi từ chiến trường trở về ăn cá cậu bắt.”

Đột nhiên, cửa phòng bị gõ vang lên.

Tống bí thư khép lại album xoa xoa đôi mắt, đứng dậy đi mở cửa.

Bà Tống nhìn đôi mắt anh hồng hồng, kinh ngạc nói, “Tiểu Đông, sao thế, bị ai bắt nạt hả con?”

Tống bí thư dẩu mỏ nói, “Bị chọc tức.”

Bà Tống càng giật mình, “Ai có bản lĩnh như vậy làm con trai tôi tức đến thế này?”

“Có người mời ăn cơm, tiếc tiền, nói dối là tiệm cơm không cung ứng.”

Ngoài cửa ba Tống cười ha ha, “Làm tốt lắm, đây mới là tinh thần gian khổ mộc mạc.”

Bà Tống nhíu mày nói, “Đây là không đúng.” Lại hỏi Tống bí thư, “Nam đồng chí hay nữ đồng chí, mẹ phải phê bình một chút.”

“Nữ đồng chí!”

“Hóa ra là nữ đồng chí à, Tiểu Đông, hôm nào con đưa về đây mẹ phê bình. Sao có thể làm loại chuyện này.”

Tống bí thư: “……”

Bà Tống cười kéo anh, “Được rồi, đừng giận nữa, ra ăn chút gì đi, mẹ mới làm sủi cảo trứng gà cho con. Ăn không?”

“Không ăn, tức đến không muốn ăn. Ba mẹ ăn đi, con xem tư liệu một chút.” Tống bí thư đóng cửa phòng.

Bà Tống quay đầu lại nói với ông Tống, “Đồng chí Viễn Sơn, con trai chúng ta đây là lại thương tâm.”

“Năm đó tôi đánh giặc, gần như tháng nào mỗi đoàn cũng có người mới.”

“Con nít có thể so với người lớn sao, tôi kiến nghị mau chóng tìm cho nó chiến hữu cách mạng. Không phải nói là thích ôn nhu hiền huệ sao, tôi thấy cứ theo vậy mà sắp xếp.”

……

Đi làm sau ngày Nguyên Đán, Tô Du được ngồi lên xe đạp.

Đồng chí Tô Tiểu Chí rốt cuộc là to gan hơn Tô Đại Chí, lái xe cũng thuần thục hơn. Cho nên vinh quang lần đầu tiên lái xe đi làm cứ vậy mà rơi xuống đầu Tô Tiểu Chí.

Nhìn Tô Tiểu Chí lái xe đưa Tô Du đi làm, Tô Đại Chí hâm mộ không thôi.

Trên đường, Tô Du ngồi ở ghế sau đem chính mình bao vây kín mít, tay cũng rụt vào trong áo, vẫn luôn dặn dò, “Tiểu Chí, đi chậm một chút, đừng để tay em đông lạnh.”

Tô Tiểu Chí hưng phấn không thấy lạnh chút nào, ngược lại cảm thấy toàn thân đều là lửa nóng, “Chị, yên tâm đi, thân thể em tốt lắm.”

“Ừm, quả thật như vậy, trong nhà có gì ngon đều bị em ăn. Bằng không thân thể chị hiện tại có thể kém như vậy sao?”

“…… Chị, về sau có đồ ngon em đưa chị ăn.”

Lúc hai chị em tới xưởng, rất nhanh đã bị mọi người để ý.

Sau đó dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Tô Du xuống xe, dặn dò Tô Tiểu Chí đem xe tới phòng bảo vệ xong mới đi làm.

Dọc theo đường đi, được mọi người nhìn chăm chú làm cô cảm thấy mình không phải mua xe đạp, mà là mua xe thể thao.

Chương trước | Chương sau

Leave a comment