Năm 60 tươi đẹp – Chương 61

“Tống bí thư, tôi chỉ có một cái khăn quàng cổ thôi, không đeo không được!”

Kêu xong, Tô Du nhìn về hướng Tống bí thư rời đi, một chân đá văng đống tuyết, hận không thể đá vào người Tống bí thư.

“Tuổi trẻ chưa trải sự đời mà còn không biết xấu hổ đánh giá người khác có đẹp hay không, với cái bộ dáng tiểu bạch kiểm kia của hắn, ở niên đại này mới không khiến người ta thích!”

Tô Du phun ra một hơi, cảm thấy mình so đo với một đứa trẻ ranh thật không thú vị.

Sau đó sửa sang lại khăn quàng cổ đỏ của mình.

Đẹp dã man. Cô còn muốn để Lưu Mai đan cho cô thêm cái mũ.

Lần sau ăn cơm mang nguyên bộ tới.

Tống bí thư lái xe về đến nhà. Tuy rằng nói làm bí thư không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng hiện giờ anh là người bệnh nên có thể nghỉ. Không phải là để anh nghỉ ngơi tốt, mà là tránh tiếp xúc với lãnh đạo khiến lãnh đạo cũng bị lây bệnh, ảnh hưởng đến công tác.

Mới vừa vào nhà đã thấy bà Tống đang đeo kính viễn thị xem văn kiện chính trị.

Là một cán bộ lâu năm, bà Tống chưa bao giờ từ bỏ tri thức tự mình học tập.

“Tiểu Đông, sao lại đi ra ngoài? Trời lạnh như vậy, con nên nghỉ ngơi mới đúng.”

Tống bí thư xoa xoa mặt, “Con hẹn với người ta rồi, không đi không được.”

“Là nam đồng chí hay nữ đồng chí? “

“Cả nam cả nữ. “Tống bí thư thành thật nói.

Nghe thấy có nữ đồng chí, bà Tống cười nói, “Nữ đồng chí làm gì, người như thế nào, giác ngộ cao không? “

“……” Tống bí thư tưởng tượng đến Tô Du thì rùng cả mình, “Giác ngộ không cao, cực kỳ thích ăn. Mỗi lần ăn cơm ăn nhiều nhất. Còn thích trang điểm, ăn mặc rực rỡ. Lại rất thích hưởng thụ, muốn mua xe đạp.”

Mẹ Tồn nhìn con trai mình, “Tiểu Đông à, tục ngữ nói, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, trước kia mẹ không tin, hiện tại thì tin rồi. Làm mẹ, mẹ phải yêu cầu con, con hẳn là nên xem lại bản thân mình, giáo dục đồng chí bên cạnh con nữa, lúc nào cũng phải nhớ rõ, biết chưa.”

Tống bí thư: “……”

“Nhưng mà lại nói, con với nữ đồng chí đó không có quan hệ gì à? “

“Thật sự không có!” Tống bí thư mỗi chữ đều nhấn mạnh, tranh thủ đạt tới sức thuyết phục lớn nhất.

Đó có thể coi là nữ đồng chí sao?

Nghe thấy câu trả lời này, bà Tống cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Đối với chuyện của con bà cũng sẽ không quản quá nhiều. Đứa nhỏ này đừng nhìn luôn thích cáu kỉnh như trẻ con, nhưng thật ra là người rất có chủ kiến.

……

Tô Du về đến nhà lại được cả nhà chăm sóc.

Châm trà, lấy nước ngâm chân. Tô Đại Chí chủ động đem bếp lò để bên cạnh cô. Tô Tiểu Chí để khoai lang đỏ bóc sẵn đến bên cạnh.

Tô Du ngâm chân, ăn ăn uống uống, tâm tình cuối cùng cũng khá hơn nhiều.

“Đại Chí, sắp tới lấy nhiều nguyên liệu một chút.”

Tô Đại Chí không nói hai lời gật đầu đáp ứng.

Tô Du lại hướng phía Lưu Mai nói, “Lương thực nhà mẹ đẻ em đã đặt được rồi, bảo bọn họ chuẩn bị tiền cho tốt đi. Chị tính rồi, phải đến 5-60 đấy. Bọn họ có bỏ ra được không?”

“Chị, cần phiếu gạo không? Cái này không có.” Lưu Mai nói.

“Phiếu gì cũng được.” Tô Du uống ngụm nước, “Đều là thân thích, chị còn có thể bạc đãi bọn họ sao?”

Nghe được lời này, Lưu Mai vui sướng mặt phiếm hồng.

Hiện tại nhà nào cũng khó khăn. Trong nhà nhiều người, người già trẻ nhỏ, căn bản không đủ ăn. Hơn nữa tình huống này còn không biết kéo dài bao lâu, bây giờ có thể mua lương thực về khiến trong lòng kiên định hơn nhiều.

Lưu Mai ngồi không yên, có được tin tức muốn về nói ngay cho nhà mẹ đẻ.

Tô Du còn trông cậy vào kiếm tiền từ nhà họ Lưu nên trực tiếp xua tay đồng ý cho đi.

Lưu Mai mới đi ra sân viện lại nhìn thấy thím Lưu đang đốt bếp lò, hai người nhìn nhau.

Thím Lưu vừa chuẩn bị nói chuyện, Lưu Mai lại hừ một tiếng với bà ta, không thèm để ý tới đã đi rồi.

Thím Lưu: “……”

Tới nhà họ Lưu, mọi người cũng đang vây quanh bếp lò. Hai vợ chồng anh cả không ở nhà, bọn họ còn đang đi làm. Làm công nhân phân xưởng, không có khả năng cuối tuần tất cả đều được nghỉ, phải là mọi người luân phiên nhau nghỉ.

Lưu Mai lúc này trong lòng đã nắm chắc, vừa vào cửa đã ngẩng đầu nói, “Mẹ, đừng làm nữa, con có chuyện quan trọng nói với mọi người.”

“Vậy hả?” Bà Lưu xoa xoa tay ngồi xuống bên cạnh bàn. Hai vợ chồng anh hai luôn mặc kệ mọi chuyện cũng đến ngồi.

Lưu Mai nhìn mọi người một vòng, “Ba, đóng cửa lại đi.”

Ông Lưu cau mày đi đóng cửa, “Ban ngày ban mặt, có chuyện gì không thể cho người ta biết.”

“Chuyện lương thực, có thể nói cho mọi người sao?”

Lưu Mai nâng cằm nói, “Chị chồng con nói, giúp nhà ta mua lương thực. Không cần phiếu gạo, dùng phiếu khác cũng được. Nhưng tiền phải chuẩn bị cho tốt, chuẩn bị 60 đồng tiền.”

Người nhà họ Lưu lập tức cả kinh rớt cằm.

Bà Lưu, “Mai Tử, 60 đồng, nhiều như vậy mua được bao nhiêu lương thực?”

Lưu Mai không vui nói, “Quản nhiều hay ít, dù sao nhất định đủ ăn đến sang năm. Chị chồng con nói, đắt gấp ba trên thị trường. Giá không khác chợ đen là mấy. Nhưng ở chợ đen không mua được bao nhiêu, cái này có thể mua rất nhiều. Tuyết lớn như thế này, tự mẹ đi chợ xem, xem mua được bao nhiêu?”

Lời này là thật.

Chợ đen cũng không mua được. Hiện tại không thể so với trước kia.

Đắt thì đắt thật, nhưng người ta có thể giúp mình mua, đó là đại ân.

“Mai Tử, sao chị chồng em lại muốn giúp chúng ta?” Anh hai Lưu Đại Cường hỏi.

“Chị chồng em là người tốt” Lưu Mai quét bọn họ liếc mắt một cái, “Cho nên nói, về sau đừng có lúc nào cũng nói chị chồng em không tốt. Em còn chưa mở miệng, chị ấy đã giúp, mọi người nói tốt hay không.”

Lưu nhị tẩu nói, “Mọi người nói cô ta có thể kiếm tiền từ chỗ chùn ta không?”

“Phanh —— “Lưu Mai trực tiếp vỗ cái bàn đứng lên, “Nếu nói vậy thì quên đi, em về nhà bảo chị chồng em đừng mua. Giúp đỡ còn bị nói như vậy.”

Nhà họ Lưu tức khắc luống cuống, bà Lưu trấn an nói, “Ai da, sao lại tức giận. Chị dâu con không biết ăn nói, con lại không phải không biết. Nếu đổi thành chị dâu cả con thì sẽ không nói lời này.”

Lưu nhị tẩu: “……”

“Dù sao chị chồng con là nhìn mặt mũi con mà giúp. Mọi người nếu không tín nhiệm thì con mặc kệ.” Lưu Mai thở phì phì nói. Cô một lòng vì nhà mẹ đẻ mà còn bị nhà mẹ đẻ nói thế. Này thật đúng là…

Ông Lưu trừng mắt nhìn con dâu, sau đó nói với con gái, “Con gái, chúng ta đương nhiên là tin con. Chị chồng con tốt với nhà ta, nhà ta đều nhớ kỹ.”

Lưu Mai nghe được cha mình nói những lời này, trong lòng thoải mái cực kỳ. Cô tuy là con gái nhà họ Lưu, nhưng cũng chính là con dâu nhà họ Tô.

Chị chồng một lòng vì trong nhà, đừng nói là không biết có kiếm tiền hay không, cho dù kiếm tiền, cũng là vì nhà họ Tô. Nếu không phải chị kiếm tiền, sao mua được phòng, sao mua được đồ đạc.

Tiền nhà mẹ đẻ lại không vào túi cô được.

Chuyện chính nói xong, cô lại nói, “Về sau thím hai nói gì, mọi người cũng đừng để ý bà ta. Bà ta chính là ghen ghét nhà họ Tô sống tốt. Châm ngòi ly gián, nếu thật đối tốt với mọi người, sao không giúp mua lương thực? “

Ông bà Lưu gật đầu chấp nhận. Lúc mấu chốt là nhìn ra được ai được ai không.

Thứ hai lúc đi làm, tuyết vẫn rơi. Tô Du không có cách nào, chỉ có thể đi một đôi giày, sau đó lại mang một đôi giày bông đi làm. Giữa trưa không về nhà, trực tiếp tới nhà ăn. Cho đỡ phải qua lại chịu đông cứng.

Cô nhớ xe hơi của mình. Đáng tiếc hiện tại đến cái xe đạp cũng không có mà ngồi.

Đây là càng sống càng thụt lùi.

Chủ tịch Tôn còn tới sớm hơn cô, nhìn cô mặt ủ mày ê tiến văn phòng, lo lắng nói, “Tiểu Tô, sao, có chuyện gì?”

Tô Du nói, “Không có việc gì, tôi thấy trời lạnh như vậy, công nhân thật vất vả. Không biết các đồng chí nông dân có được ăn no, mặc ấm không?”

Chủ tịch Tôn: “……” So sánh với Tiểu Tô, mình làm lãnh đạo hình như giác ngộ vẫn chưa đủ.

Tô Du ngồi trên ghế đổi giày, sau đó đem giày ướt để sang bên cạnh, dùng giá hong khô.

Xong xuôi mới bắt đầu uống trà. Độ ấm vừa vặn tốt. Cũng không đợi chủ tịch Tôn chủ động hỏi đã bắt đầu báo cáo tình huống, “Chủ tịch Tôn, ngày hôm qua tin tức tôi vào Đảng đã thuận lợi báo cho Tống bí thư. Mặt khác, lãnh đạo thành phố đối với chúng ta cũng tương đối chú ý, cho nên biện pháp tốt nhất là im lặng chờ chỉ thị, làm tốt việc của mình để các lãnh đạo nhìn thấy thành tích chúng ta làm ra. Tôi kiến nghị chủ tịch Tôn an tâm chờ đợi.” Không đợi cũng không được, không thấy công ty vận chuyển đã bị cảnh cáo sao?

Chủ tịch Tôn khẩn trương nói, “Tống bí thư nói?”

“Không, chủ tịch Tôn, Tống bí thư không nói gì.” Cô cho chủ tịch Tôn một ánh mắt, ông hiểu mà.

Chủ tịch Tôn sửng sốt một chút mới phản ứng lại, lập tức gật đầu. Loại lời nói này không thể nói thẳng ra, nói ra không phải là hại người sao?

“Tiểu Tô, cô suy xét rất chu đáo.”

Tô Du cười nói, “Chủ tịch Tôn, tôi cảm thấy mùa đông chúng ta cũng không thể nhàn rỗi, ngài không phải vẫn luôn nghiên cứu tư tưởng và văn kiện cao cấp sao, tri thức này phải dạy lại cho các đồng chí công nhân. Chúng ta có thể ở trong phòng hội nghị mở lớp, công nhân có hứng thú có thể tới học.”

Chủ tịch Tôn cẩn thận nghĩ hiệu quả của chuyện này.

Mùa đông làm người ta cảm thấy là mùa không có sức lực. Hoạt động học tập có thể làm trong xưởng sinh động thêm một chút.

“Được, Tiểu Tô, việc này cô đi chuẩn bị. Đến lúc đó tôi tự mình giảng bài.”

Tô Du lập tức vui sướng.

Lãnh đạo bận một chút mới tốt.

Tô Du trực tiếp tới văn phòng tuyên bố tin tức này với Hồ uỷ viên, để bà ấy sắp xếp người đi bố trí phòng họp, phát tin tức. Mặt khác lại để Trình Tiểu Lệ và Cao Minh hai người làm người phối hợp ở hội trường học tập.

Hai chân sai vặt nháy mắt tìm được công việc.

Hồ uỷ viên nói, “Sao lại bắt đầu học tập?”

Tô Du cười nói, “Chủ tịch Tôn nói, công hội chúng ta phải duy trì sức sống.”

Hồ uỷ viên gật đầu, “Như vậy cũng tốt. Cả ngày ở trong văn phòng quả thật không có sức lực gì. Tiểu Cao Tiểu Trình phải nghiêm túc hỗ trợ.”

Hai tuổi trẻ người sung sướng gật đầu.

Công hội bắt đầu học tập hai ngày, nhìn thấy tiến triển thuận lợi, chủ tịch Tôn lập tức báo cáo lên công hội cấp trên.

Qua mấy ngày, Khâu phó thị trưởng xem báo cáo công tác cũng thấy được, vì là chuyện của xưởng dệt cho nên chú ý hơn một chút, “Công hội xưởng dệt này thật không tồi.”

Tống bí thư gật đầu. Sau đó lại nghĩ đến, xe đạp có phải nên chậm mấy ngày nữa mới nói cho Tô Du không nhỉ?!

Chương trước | Chương sau

Leave a comment