Năm 60 tươi đẹp – Chương 59

Giữa tháng mười hai, tuyết bắt đầu rơi. Bởi vì tuyết rơi nên công trường cũng phải dừng lại. Đến lúc phải đi mà các anh em nông dân còn lưu luyến không rời.

Ở chỗ này tuy rằng làm công việc đào đất rất tốn sức, nhưng mà tiền lương cao, ngày thường còn có thể tiết kiệm chút đồ ăn mang về cho người trong nhà.

Nếu không phải bởi vì tuyết quá lớn thì bọn họ cũng không muốn về.

Cũng may đội kiến trúc đã hứa hẹn, chỉ cần tuyết dừng là sẽ tiếp tục tới làm việc. Cho nên lúc mọi người về, tâm tình cũng coi như không tồi.

Công tác ở công trường dừng lại, Tô Du cũng được rảnh rỗi.

Mấy việc lặt vặt bị Trình Tiểu Lệ và Cao Minh tranh nhau làm. Mỗi ngày có người quét tước văn phòng, pha trà, đun nước ấm.

Việc khác cũng bị Điền cán sự đoạt đi. Cuối cùng ngược lại thành ra không có chuyện gì làm.

Nhưng Tô Du cũng rất vui. Kế hoạch là cô đề ra, hơn nữa cô đã ở trước mặt chủ tịch Tôn bày ra các mối quan hệ khiến không ai có thể thay thế được vị trí của cô. Cho nên cô dứt khoát thanh thản ổn định bắt đầu ôn tập.

Uống trà nóng, sưởi bếp lò, mùa đông này thật sự rất thoải mái.

Buổi sáng, chủ tịch Tôn mang theo một thân khí lạnh vào văn phòng.

Vừa ngồi bên cạnh bếp lò vừa sưởi, vừa nói chuyện phiếm với Tô Du.

“Tiểu Tô, cô có nghĩ tới vào Đảng không, dạo này phải giới thiệu Đảng viên lên, xưởng ta có hai danh ngạch, nếu cô muốn vào, danh ngạch này tôi để lại cho cô.”

Tô Du vừa nghe, vào Đảng? Vào làm gì? Đời trước cô chỉ vào đoàn. Nghe nói vào Đảng còn phải thường xuyên viết báo cáo tư tưởng, cô lười làm mấy cái này.

Dù sao làm cá nhân quần chúng không đảng phái cũng không ảnh hưởng gì đối với cô.

Nhưng mà thời đại này, là Đảng viên, có vẻ vẫn rất quan trọng……

Hiện tại chủ tịch Tôn có thể không chút do dự mà đem danh ngạch cho cô, chứng tỏ đây là coi cô như tâm phúc để bồi dưỡng. “Chủ tịch Tôn, mộng tưởng của tôi chính là đi theo tổ chức, nghe theo tổ chức an bài, tôi hy vọng có thể trở thành một Đảng viên ưu tú.”

“Tôi biết mà.” Chủ tịch Tôn vẻ mặt tươi cười từ trong túi công văn của mình lấy ra tờ đơn xin nhập Đảng.  “Cô điền vào đơn này, lại viết đơn xin vào Đảng, trình bày tư tưởng của cô. Tôi trình lên, sẽ không ai có ý kiến.”

Tô Du nhanh đứng dậy dùng hai tay nhận lấy.

“Chủ tịch Tôn, tôi nhất định sẽ trình bày tốt tư tưởng của mình, làm một Đảng viên tích cực.”

Chủ tịch Tôn nói, “Tôi rất tín nhiệm tư tưởng của cô. Đúng rồi, dạo này cô với Tống bí thư không ra ngoài ăn cơm à?”

“Mấy ngày nay anh ta bận lắm, chúng tôi hẹn cuối tuần này.”

“Ừ. Như vậy cũng tốt, chuyện cô vào Đảng cũng nói một tiếng với Tống bí thư cho anh ta biết.” Chủ tịch Tôn nói.

“Vì sao ạ?”

Tô Du thuận miệng nói, cô tự nhiên nói với anh ta mấy chuyện này làm gì?

Chủ tịch Tôn khụ khụ, “Chuyện tốt đương nhiên muốn chia sẻ với các đồng chí.”

“……” Tô Du tức khắc nháy mắt đã hiểu. Vị lãnh đạo này là muốn làm tốt quan hệ với Tống bí thư đây mà. Ông ta cho rằng quan hệ của mình và Tống bí thư rất tốt, thậm chí tới mức độ nào đó không thể cho ai biết nên cảm thấy có lẽ đối với mình tốt một chút thì sẽ đạt được hảo cảm của Tống bí thư……

Tô Du sờ sờ cái trán, “Lúc ăn cơm tôi sẽ nhắc đến với anh ta.”

Chủ tịch Tôn vừa lòng gật đầu.

Chuyện viết bản thảo đối với Tô Du đã là chuyện bình thường như ăn cơm bữa. Sau khi tới thời đại này, cô phát hiện mình được rèn luyện rất nhiều thứ.

Ví dụ như viết bản thảo, hay là như tỏ lòng trung thành.

Hiện giờ hai cái ưu điểm này hợp lại làm một, chính mình đọc lại bản thảo còn thấy cảm động rơi lệ chứ đừng nói đến chủ tịch Tôn.

Lập tức ký tên cho cô sau đó trình lên trên.

Tổ chức Đảng ở trong xưởng hiện giờ là do phía bên xưởng trưởng giám thị, sau khi Cao xưởng trưởng ký tên, Tô Du đã vinh quang trở thành một Đảng viên dự bị.

Sau khi Điền cán sự nhìn thấy đơn xin vào Đảng được Cao xưởng trưởng ký tên thì tức đến suýt hôn mê.

Người như Tô Du mà còn có thể trở thành Đảng viên?

Từ bao giờ mà tiêu chuẩn lại thấp như vậy?

Cô ta mà vào tổ chức thì chính là một khối u ác tính của Đảng!

Nhưng vấn đề là cho dù cô nói với người ta chuyện này cũng không có ai tin.

Cao cán sự nhìn cô đang làm mặt quỷ, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, “Tiểu Điền, không phải tôi nói cô, nhưng mà Tô cán sự đối với cô tốt như vậy, cô cũng nên đối xử lại với người ta tốt một chút, không thì đến chúng tôi cũng không nhìn được. Lần trước là cô ấy đề cử cô chứ không đề cử chúng tôi. Có thể thấy được cô ấy đối với cô rất tốt, cô như vậy là không được.”

Những người khác cũng phụ họa. Một chị gái nói, “Đúng vậy, Tiểu Điền, cô như vậy là không tốt.”

“Tiểu Tô người này thật không tồi. Năng lực làm việc cao, hơn nữa chuyện phòng ở của công nhân viên chức lần này, nghe nói cũng là ý kiến của cô ấy. Thật sự là giúp chúng ta một việc quá lớn.”

Điền cán sự mặt đơ như gỗ, cô vậy mà lại bị chúng bạn xa lánh!

……

Cuối tuần, Tô Du mặc áo bông mới của mình, bên ngoài mặc kiểu áo Lenin, trang điểm tử tế cho mình chuẩn bị ra cửa.

Cô còn mang theo cái mũ, lại quàng một cái khăn quàng cổ màu đỏ, hơn nữa dạo này dinh dưỡng đầy đủ lại không phải làm việc quá sức, khí sắc trên mặt rất tốt, thoạt nhìn cũng có có chút xinh đẹp môi hồng răng trắng.

Nhìn tuyết lớn bên ngoài, cô thở ra một hơi, chỉ vào đám em ngồi trong phòng, “Nhìn thấy không, các em nhìn thấy không. Trời tuyết lớn thế này, các em ở nhà vây quanh bếp lò mà chị còn phải ra ngoài chịu trời đông giá rét. Mấy đứa nhìn xem chị vì cái nhà này mà trả giá quá nhiều. Chị từng này tuổi rồi, đúng là chịu tội mà!”

“……” Nhà họ Tô toàn thể xấu hổ đỏ mặt.

Tô Tiểu Chí nói, “Chị, chị có muốn em cõng chị đi không?”

“Không cần, chị không phải là người như vậy. Nhưng nhìn trời lạnh thế này, không biết nhà người khác còn có cái gì ăn hay không. Lưu Mai, nhà mẹ đẻ em còn lương thực ăn không?”

Lưu Mai sửng sốt, “Chị……”

Tô Du thở dài, “Thôi, coi như chị chưa hỏi.”

Nghe Tô Du nói như vậy, Lưu Mai tức khắc sốt ruột, “Chị, lương thực sắp hết rồi, trong nhà mỗi ngày chỉ có thể ăn vài phần no.”

“Ừ, chị biết rồi. Hôm nay chị ra ngoài hỏi xem người ta có hỗ trợ mang lương thực nữa không. Nhưng mà giá cả thì không rẻ đâu đấy. Em cũng biết, bây giờ ở bên chợ đen bên kia giá cũng đội lên vài lần rồi.”

Lưu Mai vội la lên, “Chị, chỉ cần có thể mua được lương thực qua mùa đông này, đắt một chút cũng được.” Đến tầm này có mà ra chợ đen cũng không mua được.

Tô Du nói, “Được, việc này chị giúp. Không có cách nào, ai bảo chị mềm lòng như vậy chứ, không nỡ nhìn nhà người ta khó khăn.”

Lưu Mai vẻ mặt cảm động.

Chờ Tô Du ra cửa, Lưu Mai còn cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Chị vậy mà lại giúp cô. Này quả thực chính là…… Sao cảm thấy như mình còn chưa tỉnh ngủ nhỉ.

Tô Lâm hừ hừ nói, “Chị dâu, không phải em nói chị, nhưng mà chị cả đối với chị đúng là không còn gì để nói. Còn giúp nhà mẹ đẻ chị mua lương thực nữa chứ, thật sự là quá tốt.”

Tô Đại Chí nói, “Mai Tử, về sau đối với chị tốt một chút.”

“Vâng!” Lưu Mai trịnh trọng gật đầu.

Cô cảm thấy tuy rằng chị có nhiều tâm tư một chút, nhưng mà đối với trong nhà rất tốt. Cho dù là đối với nhà mẹ đẻ của cô cũng vậy.

Vậy mà lúc trước mình còn cảm thấy chỉ khi nào nhà mẹ đẻ mình có tác dụng thì chị mới có thể đối tốt với bên đó, thật là suy nghĩ quá nhiều.

Bên ngoài, Tô Du vừa đi đường vừa tính toán.

Trong tay hiện tại có 212 đồng, số tiền này cũng coi  như một chút tài phú nhỏ ở thời đại này.

Nhưng mà thời này có vài cái lại đắt quá đi mất, ví dụ như xe đạp. Giá trị gần bằng với một chiếc ô tô bình dân ở đời sau rồi.

Ngày mùa đông thật sự là lạnh chết người. Mỗi ngày đi làm tan tầm còn phải cuốc bộ, tay lạnh chân lạnh.

Nhất định phải mua xe đạp. Lần này mua lương thực về, giúp đỡ người nhà họ Lưu một chút cũng có thể kiếm mấy chục đồng.

Gom được 300, không biết có đủ mua nổi một chiếc xe không.

……

Lúc tới tiệm cơm quốc doanh, người bên trong cũng không nhiều lắm. Dù sao trời lạnh thế này, cũng chả có mấy ai ra ngoài ăn cơm. Huống chi cũng đã đến cuối tháng, trong tay chả còn mấy phiếu thịt với phiếu gạo để đi tiệm cơm.

Tô Du vừa đi vào đã thấy một bàn có ngồi mấy người.

Cô là căn chuẩn giờ mới tới, bảo đảm mình sẽ không phải là người đầu tiên, cũng nhất định không thể là người cuối cùng. Dù sao lấy tính tình của Tống bí thư, đương nhiên sẽ là người cuối cùng tới.

Cũng không biết thằng nhóc này học ở chỗ nào, một bụng toàn thói quan liêu. So với người đã bị xã hội hiện đại ô nhiễm là cô đây còn bát nháo hơn.

“Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi.” Tô Du vừa vào cửa đã cười nói.

Mọi người quay đầu nhìn lại đều sửng sốt.

Chu bí thư cười nói, “Tô bí thư cũng tới rồi.”

Tô Du cũng cười nói, “Mọi người tới sớm như vậy à. Thật đúng là ngượng ngùng. Em trai em gái ở nhà không để người bớt lo, tôi ra cửa còn phải sắp xếp chu đáo trong nhà. Mấy anh có người nhà chăm sóc, tôi không thể so được.”

Nói xong liền ngồi xuống bên cạnh.

Chu bí thư nói, “Chúng tôi nam đồng chí không giống với nữ đồng chí các cô, trong nhà có người quản lý rồi, không cần chúng tôi nhọc lòng.”

Tô Du cảm khái, “Nữ đồng chí thật không dễ dàng.”

“Đúng vậy.” Ba người tràn đầy cảm khái.

Tô Du nói, “Dạo này trong xưởng chúng tôi có một đám nguyên liệu thật không tồi. Có một đám hàng tồn kho vì hoa văn có chút tỳ vết, nhưng chất lượng thì không còn lời gì để nói, nếu để cho mấy chị dâu làm quần áo thì nhất định là cực kỳ phù hợp.”

“……”

Ba người liếc nhau, Cao bí thư nói, “Tô bí thư, cô giúp mang cho chúng tôi một ít. Nói thật, dạo này không đủ phiếu vải, trong nhà nhiều người, tôi cũng rất khó xử.”

Chu bí thư cũng nói, “Đúng vậy, trời lạnh thế này, ai cũng muốn làm cái áo bông để mặc.”

Châu bí thư cười nói, “Còn đừng nói, chúng tôi nơi này lắm cái ăn nhưng cái mặc thì thật khó khăn.”

Tô Du vẻ mặt khó xử nghĩ nghĩ, “Vậy để tôi về nhìn xem có hàng tồn kho không. Nhưng chắc cũng khó, dù sao thì dạo này trên thị trường cung ứng cũng rất khó khăn…… Nhưng mà, các anh đã mở miệng thì cho dù khó tôi cũng phải làm được.”

Vừa mới nói xong ‘việc làm ăn’, thì nghe được tiếng ho khan của Tống bí thư. Mấy người đều hướng ra cửa, nhìn thấy Tống bí thư đang đỗ xe đạp, vừa đi còn vừa che lại khăn quàng cổ, sắc mặt hơi trắng có vẻ cực kỳ yếu ớt.

Tô Du cười nói, “Tống bí thư, anh tới rồi, chúng tôi đang chờ anh đây.”

Tống bí thư ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt cười khanh khách của Tô Du, khăn quàng cổ màu đỏ làm nền, gương mặt kia của cô có càng có vẻ trắng sáng lộ hồng cực kỳ khỏe mạnh.

Nghĩ lại thân thể ‘ốm yếu’ này của mình, trong lòng anh tự dưng có chút hâm mộ ghen ghét.

Chương trước | Chương sau

Leave a comment