Năm 60 tươi đẹp – Chương 54

Làm một lãnh đạo, chủ tịch Tôn rất muốn có thể diện, nhưng không nghĩ tới cầm đồ của cấp dưới rồi bảo là của mình. “Đây là Tiểu Tô nói với tôi. Tôi cảm thấy không tồi, cho nên mới báo lên.”

Trong lòng Tống bí thư âm thầm kinh ngạc nhìn Tô Du. Hóa ra nữ đồng chí này chính là cao thủ ở dân gian.

Tô Du ngượng ngùng nói, “Cũng không thể hoàn toàn nói là của tôi. Là chủ tịch Tôn mỗi ngày phát sầu vì ăn, mặc, ở, đi lại của công nhân trong xưởng, tôi ngẫu nhiên được chỉ dắt, nên nói một câu với chủ tịch Tôn, cũng may chủ tịch Tôn coi trọng, mới có thành quả hiện tại. Ít nhiều là do chủ tịch Tôn lãnh đạo anh minh.”

“……”

Nghe được câu nào của Tô Du cũng là khen lãnh đạo, Tống bí thư tức khắc cảm giác như tìm thấy đồng loại.

Đây mới là cảnh giới cao của bí thư.

Bất luận lúc nào cũng không quên nịnh lãnh đạo. Nếu là bí thư khác, lúc này có lẽ đã sớm tự đắc rồi, nơi nào còn nhớ đến lãnh đạo.

Quả thật là cao thủ ở dân gian.

Nhìn xem, trong mắt chủ tịch công hội lúc này toàn là ý cười, trong lòng không biết là có bao nhiêu vừa lòng.

“Khụ khụ, Tiểu Tô nhà chúng tôi đúng là không còn gì để nói, người quá thành thật.” Chủ tịch Tôn cười nói.

Tống bí thư cũng cười. Gì mà thành thật, người thành thật không nói ra được những lời này đâu. Nhưng ngoài miệng anh vẫn nói, “Xem ra đây là cường tướng không có nhược binh. Chủ tịch Tôn và đồng chí Tiểu Tô đều là người có khả năng.”

Cao xưởng trưởng ở bên cạnh nghe những lời này thì cực kỳ ê răng. Trong lòng buồn bực, sao mình không gặp được bí thư như vậy. Thời khắc mấu chốt cũng tới giúp mình khoác lác.

Xe rất nhanh đã đến xưởng dệt. Cao xưởng trưởng ân cần nghênh đón Tống bí thư đi xưởng ủy. Nhưng vị bí thư này không vào ngồi mà muốn đi tham quan xưởng dệt, muốn hiểu biết thêm tình hình. Ngoài ra còn muốn tìm hiểu công tác giai đoạn hậu phân phối phòng ở của công nhân.

Chủ tịch Tôn vừa nghe lập tức hăng hái, “Cái này công hội chúng tôi hiểu rõ ràng nhất, nếu không thì Tống bí thư tới công hội bên này ngồi một lát, công hội chúng tôi toàn thể mở họp, Tống bí thư muốn biết gì, chúng tôi cũng có thể giải thích rành mạch.”

Tống bí thư vừa nghe đã cảm thấy to đầu.

Nếu mở họp thì lượng công việc quá lớn. Thời gian toàn bộ đều tốn vào đó.

“Không cần đâu, mọi người đang bận, không cần lao sư động chúng như vậy, cho tôi xem một chút tư liệu là được. Tôi tìm hiểu tình huống một chút rồi về báo cáo với Khâu phó thị trưởng.”

Tô Du cười nói, “Tư liệu quá nhiều, mà những cái đó thì tôi đều nắm rõ, nếu không để lát nữa tôi giải thích với Tống bí thư một chút. Chủ tịch Tôn an sắp xếp cũng dặn dò qua với tôi. Tôi cũng ghi nhớ mọi việc rõ ràng. Tống bí thư muốn tìm hiểu cái gì tôi có thể nói cho anh.”

Chủ tịch Tôn vội nói, “Đúng đúng đúng, Tiểu Tô biết hết. Đều rất rõ ràng.”

Tống bí thư nghe vậy tức khắc vui vẻ, “Được, vậy phiền đồng chí Tiểu Tô.”

Tô Du cười cười. Tiểu Tô? Chị còn lớn hơn mày mấy tuổi đấy!

Cao xưởng trưởng nhìn công hội lại nổi bật, cũng không muốn bị rơi xuống, xung phong nhận việc đưa Tống bí thư đi tham quan trong xưởng.

Chủ tịch Tôn vốn đang muốn đi theo, nhưng lại nghĩ phía mình đã có Tô Du lát nữa vận tác, ông ta tích cực quá có vẻ rớt mặt mũi, cho nên dứt khoát mang người của công hội về văn phòng.

Vừa đến văn phòng, chủ tịch Tôn lại thương lượng với Tô Du chuyện lát nữa chiêu đãi Tống bí thư.

“Nếu là mời ăn cơm, trở về sẽ chi trả. Dù sao cũng là tới xưởng chỉ đạo công tác, cũng phải chiêu đãi một bữa cơm. Ngoài ra, hỏi một chút xem lãnh đạo đối với chúng ta có ý tưởng gì không? Tiểu Tô, chỉ nổi danh là không đủ, còn phải để trong lòng lãnh đạo có chúng ta, mới có thể có khả năng tiến thêm một bước.”

Tô Du nghe hiểu, chủ tịch Tôn dưới ảnh hưởng của cô, cuối cùng đã có lòng hướng về phía trước, mặc dù mấy năm nữa phải về hưu, vẫn muốn nhảy lên phía trước một nhảy.

Lãnh đạo muốn bò lên, Tô Du đương nhiên là vui mừng. Tính đến trường hợp xấu nhất, vạn nhất sang năm cô không thi đỗ đại học, cũng có thể có cái đùi vàng ôm tạm thời.

“Chủ tịch Tôn, tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

Không bao lâu sau, Cao xưởng trưởng đã đưa Tống bí thư tới.

Gần như họ vừa tới, Cao Minh và Trình Tiểu Lệ đã chuẩn bị bưng trà đổ nước.

Cao xưởng trưởng nhìn hai người thuần thục, trong lòng lại khó chịu. Cuộc sống của lão Tôn này cũng tốt quá đi. Người phía dưới một người so một người càng cơ linh. Chỗ nào giống ông ta, chiêu đãi khách còn phải gọi người rót nước.

Hai người rót trà xong, lúc chuẩn bị đi còn cố ý nhìn Tô Du một cái, nhìn thấy Tô Du cười gật đầu với bọn họ, lúc này mới đi ra ngoài.

Tống bí thư bưng chén trà mà lông mày nhấc lên, nữ đồng chí này không đơn giản, trên có thể thúc ngựa, dưới có thể quản người, còn có thể đưa ra chủ ý.

Lúc anh nhìn về phía Tô Du, Tô Du cũng đang uống trà, bắt được ánh mắt, lộ ra một tia tươi cười nhiệt tình với anh.

“Tống bí thư, đã đến giờ này rồi, nếu không chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm, tôi cũng tiện thể báo cáo tình huống với anh. Có phải không?”

Chủ tịch Tôn nói, “Đúng vậy Tống bí thư, giữa trưa để Tiểu Tô chiêu đãi anh.”

Tống bí thư đột nhiên run lập cập, vẻ mặt rụt rè, “Ăn cơm thì không cần, cô giải thích một chút với tôi là được.”

Tô Du nhìn đồng hồ treo tường, “Đã đến giờ cơm, Tống bí thư, người là sắt cơm là thép, thân thể là tiền vốn của cách mạng. Ăn cơm là việc quan trọng. Vì để có thể làm việc càng tốt hơn, bữa cơm này nhất định phải ăn. Cũng không thể ảnh hưởng đến việc anh vì lãnh đạo làm việc.”

“……”

“Đồng chí chủ tịch đã nói qua, cán bộ phải đi đường lối của quần chúng. Anh là cán bộ, chúng tôi là quần chúng. Cán bộ và quần chúng ăn cơm, tâm sự, hiểu biết một chút vấn đề dân sinh, quá cần thiết.”

“……”

“Hiện tại trên thị trường lương thực rất khó khăn, Tống bí thư vừa lúc có thể thừa dịp ăn cơm đi khảo sát một chút giá thị trường. Một công đôi việc.”

“…… Vậy được.” Tống bí thư buông chén trà.

Anh phát hiện, có người thế nhưng còn có thể chém gió hơn anh!

Được Tống bí thư đáp ứng, chủ tịch Tôn tức khắc cười híp mắt, quả nhiên vẫn là cần Tiểu Tô ra ngựa mới được. Vì thế thúc giục Tô Du đưa Tống bí thư ra ngoài ăn cơm. Nhất định phải chiêu đãi cẩn thận, báo cáo công tác tỉ mỉ.

Trong xưởng vốn đang chuẩn bị để xe jeep đưa đi, nhưng Tống bí thư còn bảo vệ được điểm giới hạn của mình, không lấy công làm tư. Sau đó lấy xe đạp của mình dừng ở trước cửa.

Tô Du ngồi ở sau xe đạp, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái được một tẹo.

Tuy rằng lát nữa còn phải tiếp tục vuốt mông ngựa, nhưng lúc này để anh ta làm tài xế cho mình, cũng coi như kiếm lời.

Tô Du chọn tiệm cơm phương đông.

Bởi vì đi sớm, cho nên lúc hai người đến, trong tiệm cơm cũng không có nhiều người. Tô Du đi tìm vị trí, “Tống bí thư, ngồi ngồi ngồi, tôi đi gọi món ăn.”

Tống bí thư nghiêm túc nói, “Vẫn là để tôi đi thôi, để nữ đồng chí mời khách thì kỳ cục quá.”

Tô Du đẩy anh ngồi ở ghế trên, “Không không không, không thể được, đây là lãnh đạo giao nhiệm vụ cho tôi, Tống bí thư nếu tranh với tôi thì nhiệm vụ này không hoàn thành. Trở về sẽ phải chịu xử phạt.”

Sau đó chạy nhanh đến cửa sổ gọi món ăn.

Người phục vụ còn nhận ra cô, thấy cô tới với Tống bí thư thì vẻ mặt thân thiết, “Đồng chí, cô và Tống bí thư tới ăn cơm hả.”

Tô Du vẻ mặt đương nhiên nói, “Đúng vậy, không phải tan tầm sao, lại đây gặp gỡ chút. Phải rồi, có bột mỳ phú cường chứ?”

“Tống bí thư tới, đương nhiên là có. Châu bí thư vẫn luôn lưu trữ.”

Tô Du cười nói, “Vậy được, như mọi khi, gọi đồ ăn đã.”

Gọi đồ ăn cong, Tô Du lập tức trở lại bàn. Tống bí thư ngồi nghiêm chỉnh, một bộ nghiêm túc, “Đồng chí Tiểu Tô, cô quá khách khí, nói thật, tôi ngày thường rất ít ra ngoài ăn cơm. Cũng chỉ đi vài lần với Tiểu Chu Tiểu Cao. Mỗi lần đều là vì nói công chuyện. Cô cũng biết, làm cán bộ, chúng ta phải làm gương tốt.”

Tô Du gật đầu, “Tống bí thư, tác phong của anh là không cần phải nói. Không hổ là đồng chí cán bộ mẫu mực, tôi vẫn luôn kính ngưỡng đại danh của anh.”

Tống bí thư nhướng mày, “Cô nghe ai nói, Tiểu Chu, hay là Tiểu Cao, hoặc là Tiểu Châu? Tiểu Lưu?”

Tô Du đếm trên đầu ngón tay nói, “Nghe không ít người nói, tôi trí nhớ không tốt, không nhớ được, chỉ nhớ kỹ tên của Tống bí thư.”

“……”

Tô Du gõ gõ đầu, “Nhìn tôi này, vui quá mà quên cả chuyện chính, Tống bí thư, tôi nói với anh cụ thể kế hoạch xây phòng của công nhân viên chức trong xưởng chúng tôi, thật ra bản kế hoạch kia không toàn diện, chỉ là một cái khái quát, còn có chi tiết. Cái gọi là chi tiết quyết định thành bại, nơi này đường ngang lối tắt còn nhiều lắm.”

Tống bí thư lập tức ngồi thẳng, “Đồng chí Tiểu Tô, mời nói.”

“Nói từ dự toán chi phí đi, chúng tôi định giá 18 đồng một mét vuông, giá này là tính thế nào, làm sao để không chế chi phí ở mức này…..”

Mấy cái này là Tô Du định ra, lúc này nói thì bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Từ khống chế chi phí, đến giám sát chất lượng, quản lý công trình ……

Đồ ăn lên, Tô Du mới dừng lại, sau đó nói với Tống bí thư đang nghe đến ngây ngẩn cả người, “Tống bí thư, ăn cơm ăn cơm, ăn xong chúng ta nói tiếp. Tôi nghe người ta nói anh thích nhất ăn cá kho, tôi vẫn luôn nhớ kỹ. Gọi riêng cho anh, nhất định phải ăn nhé.”

Tống bí thư lúc này đang lâm vào mớ tri thức mới của Tô Du, trong đầu vẫn còn dư vị, nghe Tô Du nói, mới cầm đũa bắt đầu ăn cá.

Tô Du phát hiện anh ta bắt đầu ăn từ miệng cá, biết người này là người có chú ý.

Mới ăn một miếng, Tống bí thư nói, “Đồng chí Tiểu Tô , vừa mới……”

“Nào nào, dùng bữa dùng bữa, đừng để nguội.” Tô Du không cho anh ta cơ hội nói chuyện, dùng đũa chung gắp cho anh miếng đầu cá lớn.

“Tống bí thư, tôi thích nhất là ăn đầu cá, thịt mềm, giá trị dinh dưỡng cao. Tống bí thư, anh tuổi chắc cũng chưa lớn nhỉ.”

Tống bí thư gặm đầu cá, “Đến Tết là 24.”

Tô Du thở dài, “Tôi lớn hơn anh ba tuổi. Nhưng chúng ta cũng coi như là sinh ra cùng niên đại. Nghĩ đến những ngày đạn bom trước kia. Chúng ta có thể sống đến tân xã hội thật là không dễ dàng. Cho nên tôi vừa thấy chúng ta tuổi tác không chênh lệch lắm, trong lòng lại cảm thấy thân thiết.”

Tống bí thư nghĩ đến chính mình khi còn nhỏ …… Ừm, đúng là không vui vẻ gì.

Nhịn không được cảm khái, “Có thể lớn lên cũng đã khó rồi. Đồng chí Tiểu Tô, cô có thể sống đến bây giờ, còn có thể hiểu nhiều thứ như vậy cũng là không dễ dàng. Đúng rồi, cô còn chưa nói xong, chúng ta tiếp tục.”

Tô Du như bừng tỉnh đại ngộ, “A, nói đến đâu rồi?”

Tống bí thư nhịn không trợn trắng mắt, “Nói đến vấn đề quyền tài sản.”

“A, đúng, nói đến đây. Tống bí thư anh nói, nếu ở trước kia, nào dám nghĩ đến mình có được phòng tốt thế này. Đừng nói quyền tài sản, chỉ thuê được cái phòng thôi cũng phải mừng thầm.”

Tống bí thư: “……” Lại lạc đề.

Tô Du cảm khái, “Tống bí thư, thật sự, lòng tôi rất kích động. Tôi nghe nói xưởng giày, xưởng quần áo cũng muốn học chúng tôi nhưng còn chưa dám động. Tống bí thư anh nói một chút, sao có thể như vậy, công nhân đang chờ phòng, bọn họ rốt cuộc đang do dự cái gì? Chẳng lẽ lãnh đạo thành phố không vui sao? Tống bí thư anh nói, lãnh đạo thành phố đối với chuyện chúng tôi xây nhà không tán thành sao?”

Tống bí thư vừa muốn nói chuyện, đột nhiên sửng sốt, sau đó cười nói, “Lãnh đạo thành phố xác thật vì chuyện này mà mở họp.”

Tô Du lỗ tai dựng lên.

“Nhưng tôi chức vị này, không phải quyết sách gì cũng biết. Cho nên đồng chí Tiểu Tô, vấn đề này tôi thật không rõ.”

“……” Tô Du nhét sủi cảo vào miệng. Từng ngụm từng ngụm ăn xuống. Sau đó chém đinh chặt sắt nói, “Tống bí thư, tôi cảm thấy anh hôm nay có thể tới chỗ chúng tôi tham gia nghi thức khởi công là đã nói lên lãnh đạo ủng hộ chúng tôi, quan tâm chúng tôi.”

Tống bí thư cười mà không nói. Cô đoán xem.

Tô Du vui vẻ cười, “Tống bí thư anh không nói lời nào chính là đồng ý. Tôi biết mà, lãnh đạo thành phố quan tâm chúng tôi đơn vị nhỏ này. Ai nói chúng tôi cha không thương mẹ không yêu, đây rõ ràng không phải vẫn có người thương yêu sao?”

Tống bí thư: “……”

Bất tri bất giác, anh một câu tôi một câu, đồ ăn cũng ăn xong, cơm cũng sạch sẽ. Tống bí thư lần đầu tiên phát hiện ăn cơm không có cảm giác gì. Hoàn toàn không biết mình ăn cái gì, chỉ muốn nói chuyện.

Mấu chốt là chuyện còn chưa nói xong!

Chương trước | Chương sau

Leave a comment