Năm 60 tươi đẹp – Chương 49

Trên đường đến văn phòng, Tô Du đã đào sạch sẽ gốc gác của hai người.

Chu bí thư giới thiệu em gái là Trình Tiểu Lệ, năm nay mới 18 tuổi, cấp 3 còn chưa học xong, thành tích bình thường, bị anh họ đưa tới, theo như anh họ nói, đi học không phải là để tìm được công việc sao, đại học là không có hy vọng rồi, giờ có công việc thì nhanh làm đi. Còn hơn là chờ tốt nghiệp xong lại không tìm được.

Cao bí thư giới thiệu em trai là Cao Minh, năm nay hai mươi tuổi, đã tốt nghiệp cấp 3, bởi vì không tìm được công việc phù hợp, cho nên lúc trước ở công ty vận chuyển làm nhân viên tạm thời.

Nói ngắn gọn, một đứa tay mơ, một đứa gà mờ.

“Anh Chu với anh Cao đều là người có năng lực, người bọn họ giới thiệu tới, tôi chắc chắn là tín nhiệm. Dù sao, có gia đình như vậy, cũng không thể kém được. Nhưng mà, tôi với hai anh ấy quan hệ tốt, đương nhiên muốn dặn dò hai người vài câu.”

Hai người lập tức nghiêm túc nghe. Ở đây, bọn họ chỉ biết mỗi Tô Du. Tô Du nói cái gì, bọn họ phải cẩn thận nghe một chút.

“Đơn vị với trường học không giống nhau, bạn học với đồng nghiệp cũng không giống nhau. Lúc nào cũng có quan hệ cạnh tranh. Hai đứa còn trẻ, không thể chỉ nghĩ cả đời làm cán sự, đó là không có trách nhiệm với cuộc đời của mình, nhất định phải có một lòng dám tranh đua, tranh thủ về sau làm lãnh đạo.”

Tô Du dùng chén ‘canh gà’ này nói khiến hai người trẻ tuổi mới ra đời có chút kích động.

“Biết tôi lên chức thế nào không?”

Hai người lắc đầu.

Tô Du nói, “Người bình thường tôi không nói đâu, tôi chỉ nói cho hai đứa. Tôi sở dĩ có thể được lãnh đạo tín nhiệm, chỉ dựa vào hai chữ, chăm chỉ. Chủ tịch Tôn vì sao để tôi làm bí thư, bởi vì tôi vẫn luôn bảo đảm văn phòng lãnh đạo sạch sẽ ngăn nắp, pha trà cho ông ấy. Giúp lãnh đạo có tâm tình tốt triển khai công việc. Có lẽ hai đứa sẽ cảm thấy bưng trà đổ nước cho người ta không đẹp mắt. Nhưng mà thật ra quan trọng không phải là bưng trà đổ nước, mà là thái độ của mình khiến người ta vừa ý.”

Nhìn hai người bộ dáng suy tư, Tô Du lại nói lời thấm thía, “Có câu, người chịu đựng được gian khổ mới là người chiến thắng. Ví dụ như, hai đứa cùng làm việc giống nhau, thì lãnh đạo sẽ chú ý đến ai? Đương nhiên là người tích cực chủ động, có phải không? Chu bí thư và Cao bí thư đều là bạn của tôi, cho nên tôi cũng không thể thiên vị ai. Chỉ có thể xem ai biểu hiện tốt hơn.”

“Tô cán sự, chúng tôi hiểu rồi.” Hai người gật đầu.

Tô Du vừa lòng cười, “Hiểu rồi thì tốt. Yên tâm đi, ở công hội, tôi nhất định sẽ chiếu cố hai đứa. Khác không nói, nhất định sẽ không để ai bắt nạt. Ngày thường công việc có chỗ nào không hiểu, có thể tới hỏi tôi.”

Trình Tiểu Lệ và Cao Minh vui sướng gật đầu.

Cảm giác ở nơi xa lạ có người chăm sóc thật là tốt.

Sau đó nhìn thoáng qua nhau, trong mắt mang theo chút ý vị cạnh tranh.

Tô Du đầu tiên là đưa hai người đi gặp chủ tịch Tôn. Chủ tịch Tôn đối với chuyện chiêu công cũng không phải rất coi trọng. Nói vài câu, để Tô Du mang theo bọn họ tới công hội làm thủ tục.

Trên đường, Tô Du nói cho bọn họ thói quen sinh hoạt ngày thường của chủ tịch Tôn. Bao gồm mấy giờ đi làm và tan tầm, buổi sáng khi nào cần pha trà linh tinh. Nhưng cũng không có chỉ định để ai tới làm.

Hai người ai ghi nhớ nhiều ít, ai tự giác, Tô Du không nhọc lòng. Cô hiện tại là muốn tìm người đến quét tước văn phòng, bưng trà rót nước cho chủ tịch Tôn. Chủ tịch Tôn nói không để cô làm, nhưng thời gian dài, văn phòng rối loạn, mình cũng không thể thật sự không làm.

Tới công hội, Tô Du giới thiệu hai người với Hồ uỷ viên và Trương uỷ viên.

Mọi người đối với hai người mới đến tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh. Khiến hai người mới kích động mặt đỏ tai hồng.

Được mọi người ở công hội chào đón xong, Tô Du lại mang bọn họ sang xưởng ủy làm thủ tục.

Nhìn thấy Điền cán sự, Tô Du cười híp mắt, “Điền cán sự, tôi tới thăm cô.”

Điền cán sự ngẩng đầu nhìn Tô Du, sau đó không nói một lời từ trong ngăn kéo lấy ra hai tờ tạm chi đã được Cao xưởng trưởng ký đưa cho Tô Du.

“Làm xong rồi.”

Tô Du nhận lấy, cười nói, “Tôi đã nói cô nhất định có thể làm tốt mà. Hôm nào cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.”

Điền cán sự phun ra một ngụm khí, “Không cần.” Lo lắng ăn không nổi.

Tô Du cười nói, “Cô cứ khách khí như vậy, cũng đúng, quan hệ của chúng ta cũng không cần phải khách khí. Đúng rồi, đây là hai đồng chí mới tới công hội, phiền cô làm thủ tục nhậm chức.”

Điền cán sự: “……”

Thấy bộ dạng hai người ngây ngốc, Điền cán sự yên lặng lấy đơn cho hai người điền.

Hai người động tác nhanh nhẹn, rất nhanh đã điền xong hồ sơ của mình.

Sau đó Điền cán sự phát cho một đơn nhập chức vật tư, để bọn họ sang hậu cần lấy đồ.

“Đi nhanh đi, đừng chậm trễ.” Điền cán sự nghiêm túc nói. Cô thật sự không muốn thấy Tô Du, đau đầu.

Tô Du lúc này mới cười chào hỏi, đưa hai người qua hậu cần lấy đồ.

Chờ bọn họ đi rồi, Cao cán sự tò mò hỏi, “Tiểu Điền, cô với đồng chí Tô Du từ khi nào mà tình cảm tốt thế, cô cuối cùng cũng nghĩ thông rồi à?”

Điền cán sự sâu kín nhìn anh ta một cái, phun ra mấy chữ, “Ai….. Cần…… Anh…… Lo?!”

Tô Du đưa hai người đến kho hàng, để bọn họ tự lãnh đồ, cô tìm hậu cần kế toán lấy tạm chi lương một ngàn đồng tiền. Tiền này mỗi tháng trừ từ lương của Tô Tiểu Chí.

Tiền vào túi, trong lòng cô mới thoải mái.

Một lát sau, Trình Tiểu Lệ và Cao Minh cầm quần áo lao động ra, hai người vẻ mặt kích động, hưng phấn dị thường.

Từ hôm nay trở đi, hai người cũng chính thức trở thành một người của giai cấp công nhân quang vinh.

Mà hết thảy, đều là Tô cán sự giúp đỡ bọn họ.

Tô Du đưa bọn họ trở về văn phòng công hội, giao cho Hồ uỷ viên cùng Trương uỷ viên xong không quản nữa.

Chuyện phân phối công tác của họ, Tô Du cũng không định nhúng tay. Chiến trường hiện tại của cô đã không phải là văn phòng công hội, không cần vì chút chuyện nhỏ này mà khiến hậu phương không xong.

Trở lại văn phòng chủ tịch Tôn, chủ tịch Tôn đang xem kế hoạch của cô.

Nhìn thấy Tô Du, ông vội vàng nói, “Tiểu Tô, kế hoạch này của cô, tôi đã cân nhắc mấy ngày rồi. Rất tinh tế. Nhưng tôi có một chút nghi vấn, công trình lớn như vậy, đội kiến trúc thành phố nhất định là làm không nổi. Xưởng thép xây nhà, cũng là xuất động công nhân cùng nhau làm, chúng ta bên này nữ đồng chí nhiều như vậy……”

Chuyện này Tô Du đã sớm nghĩ xong đối sách, “Chủ tịch Tôn, chúng ta có thể kiến nghị đội kiến trúc tìm các anh chị em nông dân hỗ trợ, bọn họ mỗi năm ngày mùa xong, có một khoảng thời gian sẽ không bận rộn, có thể mời bọn họ làm lâm thời công. Nói thật ra, hiện tại ở nông thôn cuộc sống của nông dân cũng không tốt, phải chờ lương thực cứu tế để sinh hoạt, chúng ta nếu có thể giúp một phen, cũng coi như là làm chuyện tốt.”

“Động tĩnh có phải hơn lớn không?” Chủ tịch Tôn do dự nói. Ông ta đời này còn chưa làm ra chuyện lớn như vậy, có chút lo lắng.

Tô Du vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi, trịnh trọng nói, “Chủ tịch Tôn, ngài nếu cảm thấy không quyết định được, đến lúc đó có thể xin chỉ thị từ lãnh đạo công hội thành phố. Tôi cho rằng, động tĩnh lớn một chút mới tốt. Động tĩnh nhỏ, tên của ngài sao có thể truyền lên trên? Giải quyết vấn đề nhà ở của công nhân, gián tiếp cải thiện vấn đề sinh hoạt của nông dân. Chuyện tốt lớn như vậy, kiểu gì ngài cũng phải nổi danh.”

Trong đầu chủ tịch Tôn tức khắc giống như giác ngộ một chân lý mới. Làm nhiều như vậy vì cái gì…… Ừm, đương nhiên là vì công nhân sinh hoạt tốt lên. Đương nhiên nếu có thể nổi danh thì càng tốt. Không phải có nhiều danh nhân lịch sử nổi danh như vậy sao? Nổi danh không có nghĩa là có tư tâm.

Ông ta khép tập tài liệu lại, đứng lên, “Tiểu Tô, nhiệm vụ đốc xúc xưởng ủy bên kia sản xuất hàng hóa giao cho cô, tôi đi công hội thành phố một chuyến.”

“Chủ tịch Tôn ngài trực tiếp sang hậu cần ngồi xe đi ạ, tôi đã nói qua với xưởng ủy, mấy ngày nay ngài đang bận rộn chuyện vận chuyển lương thức, xe ưu tiên để ngài dùng.”

Chủ tịch Tôn dựng ngón tay cái với cô, xách theo cặp đi ra ngoài.

Nhìn Chủ tịch Tôn vô cùng lo lắng đi ra ngoài, Tô Du đối với chuyện này lại buông lỏng vài phần.

Hiện tại là tháng 11 năm 59, cũng chưa bảo thủ như mấy năm sau, nếu chờ vài năm nữa, có thể sẽ không dễ dàng được thế này.

Nhưng Tô Du tin tưởng chuyện này nhất định có thể thành công. Dù sao thì về sau chuyện góp vốn xây phòng cũng lục tục xuất hiện, chứng tỏ hình thức này phù hợp nhu cầu của công nhân. Trước mắt không xuất hiện, chẳng qua là còn chưa nghĩ tới.

Chỉ cần không trái với quy định, lại phù hợp nhu cầu của công nhân, những việc này nhất định có thể thông qua.

Buổi chiều lúc sắp tan tầm, chủ tịch Tôn mới mặt đầy vui mừng trở lại.

Ông ta cùng mấy vị lãnh đạo công hội thành phố luôn nói đến tận lúc ăn cơm trưa, đi nhà ăn lại vừa ăn vừa nói, nói đến tận buổi chiều mới trở về.

Có thể thấy các lãnh đạo đối với chuyện này rất coi trọng.

Chuyện này là Tô Du ra chủ ý, chủ tịch Tôn cũng không gạt cô, “Hiện tại ý tưởng của lãnh đạo phía trên là, chúng ta bên này trước làm một cái kiểu mẫu, thí điểm một chút. Nếu hiệu quả tốt, khả năng sẽ để các đơn vị khác noi theo. Tiểu Tô, tôi đã quyết định, thứ hai tuần sau, tôi sẽ nói với xưởng ủy chuyện này, sau đó công khai tin tức.”

Tô Du vẻ mặt kinh hỉ, “Chủ tịch Tôn, vậy thì tốt rồi. Ngài quả thật là vì xưởng làm một chuyện tốt.”

Chủ tịch Tôn cười híp mắt, “Đó cũng là có công lao của cô. Tiểu Tô, năm nay cuối năm tiền lương phải tăng lên.”

Loại chuyện này Tô Du đương nhiên không từ chối, lãnh đạo cho tăng tiền lương, nếu là không nhận, đó chính là phá thể diện của lãnh đạo, “Cảm ơn chủ tịch Tôn, tôi nhất định sẽ càng thêm nỗ lực.”

Rốt cuộc cũng được xây nhà.

Không được ở biệt thự, có thể ở tạm cái nhà có phòng có sảnh cũng không tồi.

Buổi chiều tan tầm, Tô Du thu thập đồ đạc, chuẩn bị sớm một chút về nhà lấy tiền của Lưu Mai.

Chỉ cần tin tức vừa ra, cô sẽ nhanh động thủ.

Kết quả mới đến cửa xưởng gặp Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí thì Trình Tiểu Lệ và Cao Minh cũng đi qua.

Trình Tiểu Lệ ôm cánh tay Tô Du, chết sống muốn mời cô đi ăn một bữa cơm.

“Sao, sao có thể không biết xấu hổ như vậy được?” Tô Du vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cao Minh nói, “Cần thiết chứ, sao có thể không đi, Tô cán sự chiếu cố chúng tôi như vậy, nếu không cùng nhau ăn một bữa cơm thì không thích hợp.”

Tô Du thở ngắn than dài, cuối cùng không từ chối được, chỉ có thể để Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí về nhà, mình đi theo hai người đi ăn cơm.

Nhìn Tô Du đi rồi, Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí càng thêm hâm mộ.

Chị thật là lợi hại, còn có người tranh nhau mời đi ăn cơm.

Hai người có lẽ đã thương lượng tốt, tới tiệm cơm, cùng đi gọi món ăn. Tô Du ngồi ở bàn bên cạnh chờ ăn.

Rất nhanh đồ ăn đã lên, hai người lần này xem như bỏ vốn gốc, còn gọi một con cá, thịt xào cải trắng. Cơm tẻ. Này thật đúng là…… Quá sảng khoái!

Khó trách Tống bí thư thích ăn bữa tiệc lớn, cảm giác này quá tuyệt.

Tô Du một bên ăn, một bên nói, “Hai đứa quá khách khí, anh Cao với anh Chu đều là bạn tôi, tôi ăn bữa này thật ngượng ngùng. Không được, sau này tôi nhất định phải mời bọn họ ăn một bữa.”

“……” Trình Tiểu Lệ và Cao Minh đều sửng sốt.

Tô Du nói, “Cứ quyết như vậy, hai đứa trở về nói giúp tôi một tiếng, trưa chủ nhật tuần này ở tiệm cơm phương đông ăn bữa cơm. Thật ra vốn dĩ hẳn là nên mời lại hai đứa. Nhưng hai đứa mới tới đơn vị, không nên quá rêu rao, đành phải cho hai ông anh kia hưởng lợi.”

Hai người lúc này mới hiểu rõ ý của Tô Du. Gật đầu, “Tôi sẽ nói với anh tôi.”

Vậy mới đúng, tình cảm chính là ăn một bữa cơm mà được tạo nên. Ăn vài bữa cơm, vậy đúng là bạn tốt. Quay đầu lại tài nguyên cũng nên dùng chung.

Tô Du vừa lòng cười cười, sau đó há mồm ăn. Mấy ngày nữa cô muốn mời khách, cần phải ăn nhiều một chút. Nếu không thì quá thiệt.

Ngày hôm sau sáng sớm đi làm, Tô Du vừa đến văn phòng đã phát hiện trong văn phòng được quét tước sạch sẽ, không chỉ chủ tịch Tôn được pha trà, trên bàn mình cũng có.

Cô vừa ngồi xuống, Cao Minh xách theo bình nước vào.

Thấy Tô Du, cười nói, “Tô cán sự, chắc trà vẫn chưa lạnh đâu, tôi mang cái bình nước tới bên này dùng, cô và chủ tịch Tôn muốn uống nước ấm cũng tiện.”

“Đây là bình nước nhà cậu sao, sao có thể không biết xấu hổ, đồ nhà cậu mang đến đây không được.” Tô Du mặt không tán đồng.

Cao Minh cười nói, “Không sao đâu Tô cán sự, anh trai tôi làm việc trong xưởng bình nước, có chỉ tiêu. Trong nhà không thiếu cái này.”

Đây chính là mỗi nhà mỗi khác. Tô Du cảm khái, lúc trước cô vì vuốt mông ngựa, chỉ có thể bỏ chút sức lao động. Người ta lắm tiền…… Thật là quá khiến người khác yêu thích.

“Đồng chí Cao Minh, cái bình này vẫn là không thể dùng, đỡ cho về sau người ta lại nói linh tinh. Như vậy đi, lát nữa tôi nói với Chủ tịch Tôn một tiếng xem có thể trả tiền hay không, dù sao văn phòng cũng có nhu cầu. Bình này do cậu mua, tiền sẽ trợ cấp lại cho cậu.”

Cao Minh nghe vậy, hiểu Tô Du đây là muốn che chở hắn, không để hắn thiệt, nhưng vẫn để hắn lộ mặt trước chủ tịch Tôn.

“Được, tôi nghe Tô cán sự.”

Tô Du cười cười, “Đồng chí Cao Minh, có thể lại mua thêm một cái không?” Trong nhà đang cần một cái ấm nước.

Cao Minh ngây ra một lúc, ngay sau đó gật đầu. “Có thể!”

Hai người đang nói, Trình Tiểu Lệ đột nhiên chạy tới, thấy Cao Minh ở bên này, cô chạy nhanh nói, “Tô cán sự, anh tôi đáp ứng chuyện ăn cơm rồi, lại khiến cô phải tiêu pha.”

Cao Minh cũng đột nhiên nhớ tới, “Tô cán sự, anh tôi cũng nói nhất định sẽ đi. Còn nói tôi phải cảm tạ cô.”

“Sao khách khí như vậy chứ?”

Tô Du cười híp mắt.

Trước khi đi, Trình Tiểu Lệ nói, “Tô cán sự, cô thấy văn phòng có sạch sẽ không, ngày mai tôi lại tới làm.”

A a a, hóa ra vệ sinh là đồng chí Trình Tiểu Lệ, pha trà là đồng chí Cao Minh.

Tốt, rất tốt, có tiền đồ.

Tô Du tán thưởng nói, “Rất tốt, chờ lát nữa tôi nói với chủ tịch Tôn.”

Trình Tiểu Lệ lúc này mới thỏa mãn rời đi.

Ngồi ở trong văn phòng sạch sẽ, uống trà nóng được pha sẵn, trong nháy mắt Tô Du cảm thấy như về tới văn phòng xa hoa của mình. Trợ lý tiểu thịt tươi đổi thành hai bí thư mới, một mỹ thiếu nữ, một mỹ thiếu niên……

Chủ tịch Tôn xách theo cặp đến, trung khí mười phần, “Tiểu Tô, lát nữa sang xưởng ủy lại thúc giục, ngày kia giao hàng! Đừng chậm trễ chuyện lớn của chúng ta.”

Tô Du: “……” Thôi, vẫn là đang làm bí thư cho người ta.

Hai ngày sau, trải qua mấy ngày mấy đêm các đồng chí công nhân liên tục tăng ca thêm giờ, cuối cùng cũng dệt ra một đống hàng hóa. Ngoại trừ chỉ tiêu cấp trên giao cho, thì toàn bộ dùng để đổi lương thực với các tỉnh khác.

Vừa mới làm ra, đã bị ngựa không dừng vó mà vận chuyển ra ngoài.

Nhìn xe lớn của công ty vận chuyển chở hàng hóa đi, lãnh đạo xưởng ủy và lãnh đạo công hội đều căng thẳng trong lòng.

Cũng may ngày hôm sau, công ty vận chuyển đã kéo lương thực trở về, trước tiên phân cho xưởng dệt bên này một ít, dùng để ổn định công nhân.

Nhìn thấy xe lớn kéo đến nhà ăn từng túi lương thực lớn, mọi người vui mừng khôn xiết.

Một vài người trong nhà đã không mua được lương thực, đều sôi nổi cầm phiếu gạo đi nhà ăn múc cơm ăn. Tuy rằng mỗi ngày nhà ăn cung ứng là có định lượng, nhưng cũng có thể ăn bảy tám phần no.

Buổi tối tan tầm, Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí nhìn công nhân cầm phiếu gạo đi nhà ăn, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

“Chị, chúng ta có muốn đi nhà ăn ăn không. Lương thực trong nhà đủ ăn sao?”

Gần đây trên thị trường lương thực càng ngày càng khó mua. Có đôi khi cầm phiếu gạo cũng không mua được.

Tô Du xua xua tay, “Vội cái gì, đã bao giờ chị để các em phải đói chưa? Đi nhà ăn phải bỏ tiền, hiện tại muốn mua phòng ở, một phân tiền cũng phải tiết kiệm.” Đi nhà ăn ăn cái gì, lượng cơm ăn đều hạn chế, chẳng phải là sẽ đói bụng sao? Đói bụng là không thể được, đời này đều không thể đói bụng.

Tô Đại Chí nói, “Vậy làm sao bây giờ?”

“Yên tâm đi, chị có cách mua. Ngày mai nghỉ, chị đi tìm quan hệ. Chị có nhiều quan hệ lắm.”

Nghe được chị nói như vậy, hai anh em mới an tâm.

Chị nói chuyện đúng là nhất ngôn cửu đỉnh, nói có thể mua lương thực, nhất định có thể mua.

Sáng hôm sau, Tô Du mặc áo Lenin, đi giày da đến tiệm cơm phương đông.

Trước khi đi còn ở thở dài, “Chị thật là vì cái nhà này mà chạy đứt chân.”

Chương trước | Chương sau

Leave a comment