Năm 60 tươi đẹp – Chương 46

Buổi tối nhà họ Tô cả gia đình tề tụ.

Tô Du trịnh trọng tuyên bố mình trở thành bí thư của chủ tịch công hội.

Nhà họ Tô đối với chức vị này cũng không hiểu nhiều, cảm giác cùng cán sự không khác nhau là mấy. Nhưng mà chị thay đổi chức vị, chắc chắn là chuyện tốt.

Tô Tiểu Chí kích động nói, “Chị, vậy có phải chị thăng chức không?”

Lưu Mai còn coi như có kiến thức, vui vẻ nói, “Chị, có phải giống Chu bí thư không?”

“Không sai, về sau thời gian chị ở xưởng không nhiều lắm, chủ yếu là ra ngoài xã giao, những người chị tiếp xúc cùng cũng sẽ khác. Sau này chị chỉ tiếp xúc với những người của cơ quan, đơn vị lớn.”

Giải thích như vậy, chức vị này trở nên to lớn hơn.

Tô Lâm hiếu kỳ nói, “Chị, bí thư hàng ngày làm gì?”

“…… Chủ yếu là đi theo lãnh đạo ra ngoài mở họp, sau đó làm tốt quan hệ với những người ở đơn vị khác, kết giao bằng hữu, giúp đỡ lãnh đạo ghi chép nội dung cuộc họp. Có đôi khi cơm ăn ở bên ngoài, ăn ở nhà ăn của tỉnh ủy hoặc thị ủy.” Còn chuyện bưng trà đổ nước, chị đương nhiên sẽ không nói với các ngươi.

Cả nhà nghe mà hâm mộ.

Mỗi ngày đi họp, ăn ở căn tin. Đãi ngộ giống như cán bộ.

Chị hiện tại là cán bộ rồi.

Tô Du nhìn cả nhà vẻ mặt sùng bái, lại nói, “Có thời gian lại ra ngoài mua hai bộ quần áo, cả ngày đi theo lãnh đạo ra ngoài, không mặc quần áo đẹp là không được, sẽ bị người ta chê cười.”

Cả nhà đều đồng ý, không ai cảm thấy không thích hợp. Hiện tại thân phận của chị là phải ăn mặc thể diện. Các lãnh đạo không phải đều ăn mặc chỉnh tề sao, nếu chị mặc quá kém thì thật khó coi.

Thân phận thay đổi, ăn mặc cũng cần biến hóa. Đây là cần thiết.

Bởi vì trước đó đã làm mấy ngày, cho nên Tô Du hiện tại quen cửa quen nẻo, cũng không cần một lần nữa bắt đầu. Ngày đầu tiên đi nhậm chức chính thức, vẫn như cũ xử lý văn phòng chủ tịch Tôn thỏa đáng mới quay về văn phòng.

Cương vị công tác của cô thay đổi nên chỗ ngồi cũng phải đổi.

Trước đây Lâm cán sự ngồi một mình ở bàn dựa tường, vị trí này thuộc về bí thư của chủ tịch, tương đối đặc thù. Ngày thường Hồ uỷ viên bọn họ có chuyện gì cũng sẽ không trực tiếp sai khiến. Cũng không có người nhìn chằm chằm. Mà Tô Du lúc trước ngồi cùng Nghiêm Tiểu Phương, đối diện chính là Hồ uỷ viên cùng Trương uỷ viên, làm việc dưới mí mắt của lãnh đạo.

Hiện tại Tô Du chức vị biến hóa, vị trí cũng phải thay đổi.

Lâm cán sự thở ngắn than dài đổi vị trí, trong lòng vẫn luôn không thoải mái. Nhưng cô cũng không có cách nào đi oán hận Tô Du. Rốt cuộc lúc trước mọi chuyện là do cô tính kế Tô Du. Người ta làm tốt, được chủ tịch Tôn giữ lại, cũng không oán được ai.

Giống như Hồ ủy viên hôm qua tan tầm nói với cô, Tiểu Tô ít nhất vẫn là người quen, cô ấy đi lên tốt hơn là một người lạ mới vào chen ngang. Chuyện này với mọi người đều là chuyện tốt.

Thu thập xong, Tô Du rốt cuộc cũng cảm thấy chính mình có một mảnh thiên địa. Ở trong văn phòng này có thể tương đối tự do.

Công việc của chủ tịch Tôn mỗi ngày chỉ có vậy. Cô ngày thường càng có nhiều thời gian ôn tập thi đại học. Hơn nữa chỉ cần bảo đảm mình ở vị trí này làm tốt, không ai thay thế được, như vậy địa vị cũng được củng cố.

Chủ tịch Tôn tới, thấy Tô Du đã thu thập xong thì rất vừa lòng,

Không biết vì sao, trước kia cảm thấy mình có bí thư hay không không khác biệt. Hiện tại nghĩ đến có Tiểu Tô làm bí thư, tâm tình trở nên rất nhẹ nhàng.

Cảm giác rất nhiều chuyện đều không cần tự tay làm lấy. Giao cho Tiểu Tô là có thể yên tâm.

“Tiểu Tô, cô cầm đơn điều động chức vị này đi xưởng ủy tìm Tiểu Điều đi, về sau phúc lợi của cô phải tăng lên.”

“Vâng, chủ tịch Tôn, tôi lập tức đi ngay.” Tô Du vẻ mặt trịnh trọng tiếp nhận.

Chủ tịch Tôn lại nói với Lâm cán sự, “Tiểu Lâm, năng lực làm việc của cô cũng không tồi. Nhưng mà năng lực của cô chủ yếu thích hợp với làm nội bộ công hội. Cho nên cô phải cố gắng làm tốt, tranh thủ có thành tích.”

Lâm cán sự đỏ mặt gật đầu. Trong lòng có chút xấu hổ.

Dặn dò Lâm cán sự hai câu xong, trước khi đi, lại nói với Tô Du, “Tiểu Tô, lát nữa tới văn phòng tôi một lát, về nhiệm vụ lần này, tôi phải dặn dò kỹ một chút.”

Tô Du biết là chuyện tìm công ty vận tải vận chuyển lương thực, hiểu ý gật đầu.

Chờ chủ tịch Tôn đi rồi, Tô Du cầm đơn qua xưởng ủy.

Nhìn thấy Tô Du, Điền cán sự như gặp phải kẻ thù.

Tô Du thấy bộ dáng cô ấy như đề phòng cướp, trong lòng thở dài. Đồng chí Tiểu Điền đừng bị cô doạ đến có vấn đề về tinh thần nhà, đó là tội lớn lắm.

“Điền cán sự, cô xem, chúng ta lại phải nói chuyện rồi.” Tô Du cười ha hả đi tới, vẻ mặt nhiệt tình. Không chút nào để ý đến sự lạnh lùng của Điền cán.

Điền cán sự híp mắt nói, “Cô lại có chuyện gì?”

“À, cương vị của tôi có chút biến động, cô giúp tôi điều chỉnh một chút đi.” Tô Du đưa đơn điều chỉnh chức vị qua.

“Đồng chí Tô Du, cô lại thay đổi gì đó?” Cao cán sự thò qua.

“Cô là bí thư của chủ tịch Tôn?” Điền cán sự cũng kinh ngạc nói.

Tô Du nói, “Đúng vậy, chủ tịch Tôn nói con người của tôi tương đối thích hợp làm bí thư. Chủ yếu vẫn là nhờ Điền cán sự giúp đỡ. Tôi thực cảm tạ cô.”

Điền cán sự: “……” Cô biết Tô Du nói chính là hai lần đặt xe đó.

Cao cán sự kinh ngạc nói, “Đồng chí Tô Du, cô sao giống như ngồi xe lửa vậy, tiến bộ nhanh thế. Mới có bao lâu, chức vị vẫn luôn thay đổi. Tôi đã làm mấy năm, vẫn ngồi ở chỗ này.”

Tô Du khiêm tốn nói, “Anh khởi điểm cao, lại thăng lên thì là lãnh đạo rồi, không giống tôi, xuất phát thấp, tăng lên liên tục vẫn là dạng này.”

Điền cán sự nghe không trôi được, biết thừa nội tâm Tô Du lúc này đang đắc ý cười, cũng chỉ có tên ngốc này mới tin tưởng.

Điền cán sự lúc này mới lĩnh hội sâu sắc sự thống khổ của việc mọi người đều say riêng ta tỉnh. Cô ghét bỏ nói, “Được rồi được rồi, đơn tôi đã nhận, cô có thể đi.”

Tô Du nói, “Vậy được, Điền cán sự, lần này cô nhất định phải nhớ. Đừng giống lần trước chuyện gì cũng quên. Một sai lầm mắc phải quá nhiều lần thì không được đâu.”

“……”

Chờ Tô Du đi rồi, Cao cán sự nói, “Tiểu Điền, không phải tôi nói cô, Tô cán sự thật là người không tồi. Chúng ta xưởng ủy với công hội đúng là có chút cạnh tranh, nhưng đồng chí với đồng chí vẫn nên ở chung hòa thuận.”

Điền cán sự bực đến suýt nữa thì vỗ bàn.

Xong xuôi thủ tục, Tô Du tới văn phòng chủ tịch Tôn.

Chủ tịch Tôn đang vừa hút thuốc, vừa xem văn kiện. Tô Du vào văn phòng, đầu tiên là rót cho ông ấy ly trà.

“Tiểu Tô tới rồi, ngồi xuống đi.”

Tô Du ngồi xuống.

Chủ tịch Tôn cầm văn kiện nói, “Tôi suy nghĩ hai ngày nay, phía bên công ty vận chuyện chúng ta đã làm thỏa đáng, nhưng hàng hóa bên này lại có vấn đề, phải nói với xưởng ủy bên kia một tiếng. Cô có suy nghĩ gì không, nếu có thể biết được tình huống của xưởng thép thì tốt rồi, không biết bọn họ làm thế nào.”

Đây là muốn Tô Du dựa vào nhân mạch đi hỏi thăm tin tức.

Nhưng mà Tô Du không nghĩ vì chút chuyện này mà lãng phí quan hệ, hơn nữa cô với Chu bí thư kia quan hệ còn chưa thân. Giờ mà dùng thì dễ khiến quan hệ nứt toạc.

“Chủ tịch Tôn, kỳ thật hôm đó tôi với Chu bí thư nói chuyện, anh ta tuy rằng không nói rõ, nhưng tôi cũng đoán được một ít. Công hội của bọn họ so với xưởng ủy, vẫn là kém một chút, không như chúng ta ……” Không vênh váo giống công hội chúng ta.

Lời này trong lòng hai người hiểu rõ, cũng không nói ra.

Chủ tịch Tôn cười gật đầu.

“Cho nên bọn họ muốn làm, vẫn phải hợp tác với xưởng ủy. Dù sao xưởng ủy quản sản xuất. Nhưng mà ý của Chu bí thư là, bọn họ cũng không để ý chuyện này ai làm, chủ yếu là cuối cùng ai có thể làm có kết quả là được. Rốt cuộc một chiếc đũa không thể ăn cơm. Xưởng ủy đối với chúng ta mà nói, vẫn có chút tác dụng.”

“Ý của cô là, chúng ta cũng tìm xưởng ủy làm.”

Tô Du nói, “Chủ yếu là chuyện mà chủ tịch Tôn ngài muốn làm không chỉ có cái này, về sau còn có rất nhiều chuyện. Vì một chuyện này mà chậm trễ là không cần thiết.”

Chủ tịch Tôn nghe vậy, hứng thú, “Tạm thời lương thực là chuyện lớn nhất, còn có chuyện gì lớn hơn?”

Tô Du vẻ mặt nghiêm túc nói, “Nhà ở. Chủ tịch Tôn, ngài xem phòng ở của xưởng thép nhiều như vậy, công nhân của bọn họ được ở tốt hơn chúng ta. Nếu ngài có thể giải quyết, thật đúng là chuyện quá tuyệt vời.”

Nghe thấy chuyện nhà ở, chủ tịch Tôn tức khắc nghẹn họng. “Tiểu Tô, tình huống xưởng ta không thể so sánh với xưởng lớn như bọn họ. Bọn họ mỗi năm sắt thép có thể kiếm không ít tiền, xây nhà đối với xưởng nhỏ như chúng ta không đơn giản đâu.”

“Chủ tịch Tôn, đồng chí chủ tịch đã nói qua, tự mình động thủ cơm no áo ấm. Chúng ta không dựa được phía trên thì cũng có thể dựa vào chính mình. Lần trước tôi nghe Chu bí thư nói, trong xưởng bọn họ, có một số người tình nguyện tiêu tiền xây nhà mà không có cách. Dù sao thì bọn họ có tiền, không cần tiền của công nhân. Nhưng chúng ta có thể dùng tiền của công nhân.”

“Đây không phải bóc lột công nhân sao, không được không được, Tiểu Tô, chuyện này của cô không được.” Chủ tịch Tôn lắc đầu.

Tô Du cười nói, “Chủ tịch Tôn, ngài yên tâm, tôi với Chu bí thư bên kia hỏi thăm rõ ràng, nếu cái gì cũng không hiểu, tôi cũng không dám nói với ngài như vậy. Ý của tôi là, tìm công nhân góp tiền xây nhà. Xem như cho xưởng vay.”

“Vậy sao trả?”

“Phòng xây xong, dùng phòng ở gán nợ. Tiền với hàng thanh toán xong.”

Nghe đến đó, trong lòng chủ tịch Tôn như mở ra một cánh cửa đến thế giới mới.

Công nhân lấy tiền xây nhà, trong xưởng lấy phòng gán nợ cho công nhân. Cuối cùng trong xưởng cũng xây nhà, vấn đề nhà ở của công nhân cũng giải quyết. Trong đó cũng không có hành vi bóc lột công nhân.

Cho nên……

“Tiểu Tô, đây là tự cô nghĩ được sao?” Chủ tịch Tôn nhìn cô nói.

Tô Du thẹn thùng cười nói, “Tôi sao có nhiều ý tưởng như vậy, là hôm đó cùng Chu bí thư của xưởng thép nói chuyện xong, mới lĩnh ngộ được.”

Chủ tịch Tôn vừa lòng cười nói, “Cho nên mới nói, bạn bè nhiều càng tốt. Tiểu Tô, về sau kết giao thêm nhiều bạn, lắng nghe nhiều ý kiến.”

“Vâng. Nếu ngài tín nhiệm tôi, tôi sẽ đi viết kế hoạch. Đem mọi chuyện viết rõ ràng. Đến lúc đó ngài chỉ cần trực tiếp điều chỉnh là được.”

Việc này là Tô Du nói ra, Chủ tịch Tôn đương nhiên sẽ không tìm người khác làm, “Được, cô viết kế hoạch, nhưng trước đó tuyệt đối không được lộ ra. Chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn. Nhất định phải bảo đảm công hội ở vị trí chủ đạo.”

Tô Du lập tức chỉ tay lên trời thế, “Chủ tịch Tôn yên tâm, tôi bảo đảm sẽ làm tốt công tác bảo mật.”

“Được, như vậy đi, mấy ngày này cô đến bên này làm việc.” Chủ tịch Tôn vẫn không yên tâm, bên kia cách xưởng ủy quá gần. Rất dễ dàng bị lộ.

Tô Du lập tức gật đầu. Cô biết, mình đã đi vào quyền lực trung tâm của công hội…… Tuy rằng chỉ là công hội của một xưởng dệt bé nhỏ.

Có kế hoạch này của Tô Du, chủ tịch Tôn cảm thấy chuyện đổi lương quả nhiên cũng không phải chuyện lớn. Rốt cuộc lương thực ăn xong là hết. Rất nhanh mọi người sẽ quên. Nhưng nếu dưới nhiệm kỳ của mình, từng căn phòng được xây dựng lên vậy thì không giống nhau.

Về sau người ở trong phòng đó sẽ nhớ đến chủ tịch công hội này. Cho dù về hưu, cũng sẽ được người ta nhắc mãi cả đời.

Đây mới thật sự là chiến tích thuộc về mình.

Nhìn Tô Du, chủ tịch Tôn càng thấy vừa lòng. Cảm thấy mình tìm bí thư này quả thực là chuyện đúng đắn nhất.

Buổi chiều, chủ tịch Tôn đưa Tô Du đi xưởng ủy tìm Cao xưởng trưởng thương lượng.

Cách đổi lương thực đã tìm được, xưởng ủy bên này trực tiếp an bài tăng ca sản xuất vải dệt là được.

Chủ tịch Tôn tiến hành thương lượng cùng Cao xưởng trưởng như vậy.

Hiện tại tuy rằng nhiều nơi gặp hoạ, nhưng có một số khu vực lương thực vẫn rất dồi dào. Nghe nói ở một số khu vực, nông dân còn có thể ăn cơm khoai lang đỏ, hơn nữa còn có thể ăn no.

Những khu vực đó tuy rằng nhiều lương thực, nhưng không có nghĩa là các vật tư khác cũng giàu có. Cho nên thành phố chuẩn bị cùng tỉnh tiến hành đăng báo, lấy danh nghĩa của tỉnh đi tới tỉnh khác tiến hành đàm phán, dùng vật tư đổi lương thực dự trữ của bọn họ.

Nhưng phương pháp này cũng không thể giải quyết vấn đề cho tất cả mọi người. Cho nên thành phố trước mắt chỉ muốn ưu tiên cho các xưởng lớn, loại đơn vị nhỏ như xưởng dệt, đó chính là đứa bé bị vứt bỏ.

Nhưng dưới sự nỗ lực không ngừng, cuối cùng ôm được đùi của công ty vận chuyển, người ta nguyện ý có thể giúp đỡ xưởng dệt một chút.

“Lão Cao, mặc kệ chúng ta ngày thường trong công tác cạnh tranh thế nào, nhưng chúng ta đều vì phục vụ xưởng. Để công nhân được ăn cơm no. Cho nên lần này tôi nguyện ý không so đo hiềm khích trước đây, hợp tác với xưởng ủy, cùng nhau giải quyết vấn đề trong xưởng.”

Cao xưởng trưởng mặt không biểu cảm. Muốn nói ông ta ghét ai nhất, khẳng định là tên này. Chỉ là chủ tịch của một cái công hội rách nát, mỗi ngày ở trong xưởng đấu với mình, có gì thú vị sao?

Nhưng lúc này, ông ta không thể không thừa nhận, người ta so với mình có bản lĩnh hơn. Mình còn chưa tìm được cách, người ta đã giải quyết xong.

Hơn nữa không nghĩ tới, lão Tôn lần này thế nhưng còn chủ động tới hợp tác với mình. Xem ra, lão Tôn vẫn lấy đại cục làm trọng.

Hắn thở dài, “Lão Tôn, nếu ông đã nói đến mức này, tôi cũng không nói nhiều, ông sắp xếp mọi chuyện ở bên ngoài cho tốt, chuyện sản xuất trong xưởng, tôi nhất định sẽ an bài thỏa đáng. Công nhân sẽ tăng ca thêm giờ sản xuất thêm nhiều hàng hóa. Phương diện sản xuất của chúng tôi nhất định sẽ không tụt lại phía sau!”

Người của xưởng ủy vẫn luôn chờ trong văn phòng phát ra tiếng vỗ bàn hay ném cái ly.  Kết quả đợi nửa ngày cũng không động tĩnh.

Cuối cùng nhìn thấy Cao xưởng trưởng tự mình đưa chủ tịch Tôn với Tô Du ra ngoài.

“Lão Tôn, thường xuyên tới đây giao lưu với chúng tôi nhé.” Cao xưởng trưởng nắm tay chủ tịch Tôn nói.

“Đây là việc cần thiết, cho dù tôi bận rộn bên ngoài, cũng sẽ thường xuyên bảo Tiểu Tô lại đây. Năng lực làm việc của cô ấy rất tốt..”

Cao xưởng trưởng nhìn Tô Du, cười cười, “Đúng thế, lúc trước tôi còn định giữ cô ấy lại, nhưng bị các anh đoạt đi rồi.”

Chủ tịch Tôn cười híp mắt.

Các cán sự của xưởng ủy trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.

Mặt trời mọc ở phía Tây rồi à?

Chương trước | Chương sau

Leave a comment