Năm 60 tươi đẹp – Chương 42

Đầu tiên Tô Du đi đến ban hậu cần đặt xe với chủ nhiệm Lưu.

Chủ nhiệm Lưu là một người đàn ông hơn 40 vẫn trang điểm chải vuốt cho mình như một người trẻ tuổi, tóc tai chỉnh tề bóng bẩy. Đối với người như vậy, Tô Du chỉ có một chữ, khen. Khen ông ấy nhìn sáng sủa, cả người trông phấn chấn tinh thần. Chờ ông ấy vui tươi hớn hở cười mới bắt đầu nói chuyện muốn đặt xe.

Nghe Tô Du muốn đặt xe, chủ nhiệm Lưu hiếu kỳ nói, “Không phải chưa tới giờ sao, đặt trước sớm như vậy làm gì?”

“Đặt sớm một chút, đỡ cho lát nữa lại quên mất. Ngài giúp tôi một chút, viết giấy giúp tôi, nếu tôi đi một chuyến không công lại bị lãnh đạo phê bình.” Tô Du cười cười.

Lúc này chủ nhiệm Lưu mới viết giấy cho cô, lại nói, “À này, nghe Đại Chí nói, nhà các cô mua dao phay với bếp lò? Bếp lò thì thôi đi nhưng mà dao phay mua ở đâu đấy? Tôi nói với cô chứ giờ dao phay không dễ mua, cung không đủ cầu. Cái dao nhà tôi đến cải trắng cũng không thái được.”

Lời này cũng hơi khoa trương, Tô Du cười cười, “Làm sao mà mua được trên thị trường, tôi phải tìm bạn bè mua. Để tôi về mua giúp ngài một cái, nhất định cắt rau dễ dàng, chặt xương cũng không thành vấn đề.”

Chủ nhiệm Lưu mặt mày hớn hở, “Thế thì tốt quá.”

Lấy được giấy, Tô Du nhìn qua, thời gian chính xác rồi, sau đó hỏi, “À phải rồi, chủ nhiệm Lưu, nhà ngài hiện tại đang ở phòng của xưởng phân phối, ngài cảm thấy thế nào?”

Lông mày chủ nhiệm Lưu nhấc lên, “Sao, cô cũng muốn phân phòng ở à?”

Tô Du xua tay, “Không, nhà chúng tôi có phòng. Tôi nghe em dâu tôi ở xưởng sắt thép nói, nhà của lãnh đạo của bọn nó rất rộng, nghe nói có người được ở nhà ba phòng nên tôi mới tò mò nhà lãnh đạo bên xưởng mình thế nào?”

Nghe được lời này của Tô Du, chủ nhiệm Lưu suy sụp, “Đừng nói nữa, xưởng ta không so được với họ. Người ta là đại đơn vị, hiện tại cả nước luyện cương, bọn họ được coi trọng. Chúng ta là đơn vị công nghiệp nhẹ, sao có thể so sánh với người ta?”

Tô Du lắc đầu, trong lòng cũng rất buồn bực, sao cô lại chạy đến cái xưởng nhỏ này, nếu cô ở xưởng thép thì tốt rồi. Có lẽ giờ đã được ở trong căn phòng lớn rồi.

Giờ thì hay rồi, muốn ở phòng lớn còn phải quanh co lòng vòng. Xuất phát điểm quá thấp chính là thiệt thòi như vậy đấy.

Cầm giấy đặt xe, Tô Du nói, “Chúng tôi đặt trước rồi nhé, đừng để đến lúc đó lại bị người đoạt đi.”

Chủ nhiệm Lưu xua tay, “Tôi biết, giấy đã viết rồi sao có thể cho người khác sử dụng. Tôi làm việc theo quy củ.”

Tô Du yên tâm, cái gọi là tiên hạ thủ vi cường, không thể làm người ta lợi dụng sơ hở.

(Tiên hạ thủ vi cường: người ra tay trước thì có ưu thế)

Đặt xong xe Tô Du về tới văn phòng. Lúc này đã muộn hơn ngày thường hai mươi phút. Nhìn Tô Du tới muộn, Hồ uỷ viên hiếu kỳ nói, “Tiểu Tô, sao hôm nay tới muộn thế?”

“Tôi đã tới lâu rồi nhưng tôi qua báo cáo với chủ tịch Tôn, thấy văn phòng của ông ấy không có ai quét tước nên dọn dẹp một chút. Dù sao cũng là chủ tịch công hội, phải có hoàn cảnh sạch sẽ, chứ nếu để xưởng ủy nhìn thấy thì sẽ bị chê cười mất. Tôi vừa định trở về thì chủ tịch Tôn lại bảo tôi đi đặt xe giúp ông ấy nên tôi lại sang hậu cần.” Cô lấy ra giấy đặt xe cho Hồ uỷ viên xem.

Hồ uỷ viên vừa thấy, nha, thật đúng vậy.

“Trước kia thấy Tiểu Lâm không bận gì, cả ngày đúng giờ đi làm đúng giờ tan tầm. Cô xem cô vừa thay thế đã bận thế này, có thể thấy là chủ tịch Tôn cũng có rất nhiều việc muốn làm.”

Tô Du gật đầu, “Tôi thấy rất nhiều việc, nhưng mà tôi vẫn nhớ thương chuyện bên này cho nên cũng nhanh chóng trở lại, không thể khiến công tác của chúng ta chậm trễ.”

Hồ uỷ viên cười nói, “Cô cứ bận việc bên chủ tịch Tôn là được. Sao có thể để cô một thân kiêm hai chức, thế có mà mệt chết. Không được, tôi phải nhanh chóng nhận người mới được, lát nữa đi nói với xưởng ủy để bọn họ dán thông báo chiêu công ra ngoài.”

Tô Du cười nói, “Tôi cố gắng một chút, không thấy mệt, vì đơn vị làm việc, tôi rất vui. Hồ uỷ viên đừng có gấp, cứ từ từ, quan trọng nhất là phải tìm người tốt, về sau còn là chiến hữu cách mạng của mọi người. Đừng vì tôi mà sốt ruột thì tôi thấy có lỗi với tổ chức lắm.”

Tôi bên này ngồi còn chưa nóng chỗ, lão nhân gia ngài đừng đưa người mới vào, chơi thế không được đâu.

“Nhất định sẽ cẩn thận chọn lựa.” Hồ uỷ viên gật đầu đồng ý.

Vốn dĩ muốn giao việc cho Lâm cán sự. Nhưng Lâm cán sự lấy lý do tạm thời rời đi vị trí của mình nên xin nghỉ một ngày, Tô Du cũng không lười biếng, tiếp tục tiến hành công việc của mình. Thành tích thi đua hai ngày trước đã tổng kết xong, hiện giờ chỉ cần phát thông báo là được.

Những thành tích này trước mắt không có khen thưởng gì, chỉ làm cho mọi người biết mà thôi, phải chờ đến tháng 12 thi đấu kết thúc, mới có thể tiến hành khen thưởng, cũng chính là cho mọi người tăng tiền lương.

Tô Du viết báo cáo tổng kết và bảng công bố thành tích xong thì giao cho Hồ uỷ viên xét duyệt.

Cái khác không nói, làm một lão tổng thường xuyên xem các loại báo cáo cùng các loại bảng biểu, Tô Du làm mấy cái này rất tốt. Vừa xem đã hiểu ngay.

Điều duy nhất khiến cô buồn bực chính là nơi này không có máy tính, cái gì cũng làm thủ công. Chỉ một cái bảng biểu đã mất cả buổi của cô.

Hồ uỷ viên còn đang xem, Tô Du nhìn đồng hồ treo tường, sau đó đứng lên, “Hồ uỷ viên, tôi đi nhắc chủ tịch Tôn thời gian đi họp miễn cho ông ấy mải làm việc mà quên mất.” Cũng không thể khiến lãnh đạo cũ cảm thấy mình tìm được lãnh đạo lớn thì quên bà ấy. Cái gì cũng phải báo cáo mới được.

Hồ uỷ viên gật đầu, “Cô đi đi, tôi xem đã, chờ cô trở về lại nói với cô sau.”

Lúc này Tô Du mới ra cửa.

Chờ Tô Du đi rồi, Trương uỷ viên mới cười nói, “Tôi nói này, Tiểu Tô thật sự là làm gì cũng nỗ lực. Chuyện gì cũng có thể làm tốt. Chị xem trước kia Tiểu Lâm làm việc làm gì mà được tinh tế như thế. Lúc nào cũng chờ chủ tịch Tôn tìm thì cô ta mới sang văn phòng, chỉ biết chờ đợi. Không biết dụng tâm như Tiểu Tô.”

“Đúng vậy, đồng chí Tiểu Tô này làm việc rất tốt. Chị xem bảng biểu này đi, vẽ thật tinh tế, tôi cũng không nghĩ ra được làm kiểu gì. Thật là vừa nhìn đã hiểu.” Hồ uỷ viên vừa lòng cười nói.

Tô Du căn thời gian, đại khái là trước gần nửa tiếng mới vào văn phòng chủ tịch Tôn. Chủ tịch Tôn đang viết báo cáo, cô đầu tiên là nhẹ nhàng gõ cửa, thấy chủ tịch Tôn ngẩng đầu mới đi vào. Hai tay hai chân đứng thẳng, vở ôm trước ngực, bày ra dáng vẻ của bí thư, “Chủ tịch Tôn, xe đã đặt xong, nửa tiếng nữa xuất phát.”

Chủ tịch Tôn nhìn đồng hồ, đúng là chỉ còn lại nửa giờ. Tiểu Tô này quả thật là ghi tạc mọi chuyện trong lòng. “Được, tôi đã biết.”

Tô Du nói, “Tôi giúp ngài kiểm tra một chút đồ vật cần mang đi.”

Chủ tịch Tôn hiếu kỳ nói, “Chuẩn bị cái gì?”

Tô Du trật tự rõ ràng nói, “Chuẩn bị mực nước, sổ ghi chép, tư liệu hội nghị, ngoài ra còn phải mang theo chén trà lá trà. Ngài xem ngần đó đủ chưa?”

“……” Chủ tịch Tôn không nghĩ tới Tô Du còn có thể nghĩ chu đáo như vậy, mực nước là phải chuẩn bị, có lần ông đi họp, bút máy không có mực, phải tìm người khác mượn mới giải quyết được, nhưng cũng rất xấu hổ. Cho nên về sau vẫn luôn mang mực nước. Nhưng Tiểu Tô trước nay không đi ra ngoài mà còn có thể nghĩ đến, có thể thấy được là người rất tinh tế chu đáo.

Ông cũng muốn biết Tiểu Tô chuẩn bị như thế nào, trước kia còn chưa có người chuẩn bị cho đâu. “Được, vậy cô giúp tôi chuẩn bị đi.”  

Tô Du bắt đầu nghiêm túc lấy giấy bọc lá trà. Sau đó thu thập bình mực, dùng hộp gói lại, lại đi rót nước sôi vào trong chén trà. Cuối cùng mới đem bao công văn của chủ tịch Tôn lấy ra, cất bút máy và sổ ghi chép thường dùng vào. Còn lá trà và bình mực, Tô Du để trong túi mình.

“Sao lại muốn để riêng?” Chủ tịch Tôn hiếu kỳ nói.

Tô Du đương nhiên nói, “Những việc nhỏ này là của bí thư, nên tôi để ở bên này, khi nào chủ tịch cần dùng, nếu không tiện có thể gõ nhẹ chén trà, tôi sẽ hiểu là muốn pha trà, cầm bút máy, tôi biết ngài cần mực nước. Túi công văn của ngài là để các văn kiện, để chung có vẻ lộn xộn.”

Chủ tịch Tôn hơi hơi ngơ ngẩn, Tiểu Tô đây là cho rằng phải đi theo ông ra cửa.

Ông trước kia rất ít khi dẫn người ra ngoài. Đến Tiểu Lâm cũng chỉ đưa theo hai lần, nhưng cảm thấy đưa đi không có tác dụng lắm nên về sau không đưa theo. Cho nên hôm nay cũng không tính toán mang Tiểu Tô. Dù sao Tiểu Tô cũng chỉ là tạm thời làm thay.

Nhưng hiện tại xem ra, vẫn cần thiết phải mang Tiểu Tô ra ngoài. Có khi mở họp đến giữa trưa, không tiện nhích người, nước uống hết rồi cũng phải nhịn, nếu có người giúp đỡ châm trà gì đó thì thực thích hợp. Nhìn Tô Du bộ dáng nghiêm túc, chủ tịch Tôn gật gật đầu, “Được, vậy cứ sắp xếp như thế.”

Tô Du nói, “Tôi quay về văn phòng bên kia báo cáo với Hồ ủy viên một tiếng. Trước khi đi 5 phút tôi sẽ qua bên này.”

“Ừ.” Chủ tịch Tôn cảm thấy Tô Du là người rất có quan niệm về mặt thời gian, chuyện gì cũng cẩn thận đến từng phút. Rất ổn trọng.

Tô Du chạy nhanh trở về văn phòng công hội bên này, “Hồ uỷ viên, chủ tịch Tôn bảo tôi đi theo. Tôi còn có mười phút là phải xuất phát.”

Hồ uỷ viên sửng sốt, “Sao đột nhiên muốn đi ra ngoài?”

“Ngài ấy đi ra ngoài mở họp, có lẽ là cần bí thư hỗ trợ gì đó, tôi đã mang theo lá trà và mực nước, là những thứ chủ tịch Tôn cần dùng. Có thể là hội nghị tương đối quan trọng.”

Nghe Tô Du nói vậy, Hồ uỷ viên cũng không nói gì nữa, chỉ gật đầu, “Được, cô làm báo cáo tổng kết cũng rất tốt, không có vấn đề gì. Ra ngoài chú ý chút, cô lần đầu tiên ra ngoài, cố gắng đi theo chủ tịch Tôn là được, ông ấy bảo cô làm gì thì làm cái đó. Ngàn vạn lần đừng gây ra chuyện.”

“Vâng, vừa nãy tôi còn rất khẩn trương, nghe được những lời này, trong lòng tôi đã kiên định hơn rồi.”

Tô Du nhẹ nhàng cười cười, sau đó thu thập bút và vở ghi chép của mình. Bút máy không có, chỉ có một cây bút chì.

Năm phút sau, Tô Du trực tiếp đến văn phòng chủ tịch Tôn.

Chủ tịch Tôn suýt đã quên thời gian, nhìn thấy cô lại đây, lúc này mới nhớ tới phải xuất phát. May mà đồ vật đã thu thập xong, trực tiếp đi là được, cũng không cần hoang mang rối loạn.

Vừa ra khỏi cửa, Tô Du khóa cửa sau đó đi theo phía sau.

Nhìn thấy những việc nhỏ này, chủ tịch Tôn âm thầm gật đầu.

Hai người vừa đến hậu cần, thấy Điền cán sự mặt đỏ tai hồng nói chuyện với chủ nhiệm Lưu, “Lát nữa 10 giờ rưỡi chúng tôi phải dùng, tôi đã đến trước nửa tiếng, sao còn muộn được? Đây là Cao xưởng trưởng phải dùng, ông sửa đi.”

Nhìn thấy tình huống này, tâm tình Tô Du lại vui vẻ, cảm thấy mình quả thực là yêu chết Điền cán sự.

Chương trước | Chương sau

One thought on “Năm 60 tươi đẹp – Chương 42

Leave a comment