Dật Nhĩ – Chương 17

Chương 17: luận trên dưới

Editor: Ngải

Nam sinh cầm phiếu vẻ mặt cười tủm tỉm, Cố Dật Nhĩ bị cậu ta nhìn sởn hết da gà, trong lòng cũng có chút không nắm chắc.

Tuy nói trước khi thi có ôn tập, trong lòng cô cũng rất có tự tin.

Nhưng Tư Dật chỉ chênh lệch với cô có một xíu, một khi sơ ý mất vài điểm là đã có thể bị Tư Dật vượt qua.

Những người vây lại xem thành tích càng ngày càng nhiều, có người bởi vì thăng vài bậc mà hoan hô, có người lại vì tụt vài hạng mà kêu rên.

Cố Dật Nhĩ nhìn Lâm Vĩ Nguyệt đứng sau nam sinh, cho cô ấy một ánh mắt ý bảo cô ấy nói cho mình.

Nào biết Lâm Vĩ Nguyệt cũng bộ dạng thần bí, dùng khẩu ngữ nói với cô ba chữ ‘cậu đoán đi’.

“Các cậu đang làm gì đấy?” Một tiếng lảnh lót vang lên sau lưng mọi người.

“Có thành tích thi tháng rồi.”

Lục Gia run lên một chút: “Nhanh như vậy, mau đưa cho tớ xem.”

Vóc người cậu ta cao lớn, sức lực cũng lớn, vèo một cái đã cướp được đến tay, nheo nheo đôi mắt cẩn thận xem.

“Ối mẹ nó, tớ rơi xuống vị trí 27 rồi, các cậu học tập ác như vậy sao?” Lục Gia bĩu môi, đối với thành tích của mình có chút bất mãn, sau đó tiếp tục nhìn lên phía trên, “Bốn vị trí đầu tiên vẫn vững như chó nhỉ.”

Cố Dật Nhĩ và Tư Dật đồng thời hỏi: “Tớ số mấy?”

Lục Gia chớp chớp mắt, cười: “Các cậu đã đứng đầu cả rồi còn quan tâm như vậy làm gì?”

Tư Dật có chút mất kiên nhẫn: “Nói nhiều như vậy làm gì? Mau nói cho tôi nghe đi.”

“Không phải em đã nói là vững như chó sao?” Lục Gia nhún vai, “Dật ca, ngữ văn của anh không tốt lắm.”

Lời này của cậu ta vừa thốt ra, Cố Dật Nhĩ nháy mắt thở dài một hơi, ngẩng đầu với Tư Dật, bộ dáng đắc ý: “Cảm ơn nha.”

Tư Dật cảm thấy không thể tin được, trực tiếp đoạt phiếu điểm lại, chỉ thấy hàng đầu tiên trên tờ giấy A4 là tên của Cố Dật Nhĩ.

Cố Dật Nhĩ, 128, 138, 145, 87, 92, 97, 91, 90, 89, tổng điểm 960, xếp hạng 1 trong lớp, cũng là hạng 1 toàn khóa.

Những người khác cũng chen vào xem, một loạt những con số xinh đẹp như vậy không khỏi khiến người khác hít một ngụm khí lạnh.

“Bà nó chứ, đây mà là thành tích người thường có thể thi được sao?”

“Thành tích này quá dã man, bái phục bái phục.”

Thuận tiện lại nhìn mấy thứ tự phía dưới.

Tư Dật, tổng điểm 955, xếp hạng 2 trong lớp, hạng 2 toàn khóa.

Lâm Vĩ Nguyệt, tổng điểm 942, xếp hạng 3 trong lớp, hạng 3 toàn khóa.

Phó Thanh Từ, tổng điểm 940, xếp hạng 4 trong lớp, hạng 4 toàn khóa.

Điểm của bốn người đầu tiên đuổi theo nhau rất sát, đến vị trí thứ năm là Vương Tư Miểu, điểm mới bắt đầu có chênh lệch khá lớn, biểu hiện ra trình độ của người bình thường.

“Tôi xin quỳ với bốn tên đứng đầu đấy, thi chín môn mà tổng điểm trừ mới có một trăm điểm.”

Tư Dật vẻ mặt táo bón, Cố Dật Nhĩ cố làm ra vẻ an ủi cậu: “Không có việc gì, tuy rằng lần này ba ba ở trên cậu, nhưng ba ba tin tưởng lần sau cậu có thể vượt qua ba ba.”

Lục Gia cũng an ủi cậu: “Dật ca, đã có điểm rồi, bị một nữ sinh đè xuống dưới không có gì mất mặt.”

Phía trên phía trên, nghe phiền muốn chết.

Tư Dật lạnh mặt trừng mắt nhìn hai người kia một cái: “Câm miệng.”

Lục Gia và Cố Dật Nhĩ đồng thời câm miệng.

Chuông đi học vang lên, các bạn học trở lại chỗ ngồi của mình ngoan ngoãn chờ giáo viên đến.

Tiết đầu tiên là tiết toán, thầy Mộ cầm bài thi bước vào.

Hai mắt các bạn học đều dính chặt vào tập bài thi.

Thầy Mộ vẫy vẫy tay với Lâm Vĩ Nguyệt: “Đại biểu toán, lại đây phát bài thi.”

Lâm Vĩ Nguyệt chạy chậm lên bục giảng tiếp nhận bài thi, sau đó dựa theo điểm số phát cho mọi người.

“Lần này thi tháng trường học còn đặc biệt chiếu cố đến lòng tự trọng của các em, trừ môn cá biệt ra đề khó ngoài ý muốn thì phần lớn cũng không quá khó, cho nên thành tích cũng không tồi. Mấy bạn đứng đầu lớp ta vẫn duy trì phong độ, bảo vệ mặt mũi cho lớp chúng ta, nhưng cũng có vài bạn học lùi bước khá lớn, sau khi nhận được bài thi phải cẩn thận xem lại lỗi sai của mình, cố gắng lần thi tiếp theo lại đuổi kịp, đừng chỉ ở lớp này ngây người một thời gian đã phải đi.”

Thầy Mộ đứng trên bục giảng tổng kết lại đề thi lần này.

Các bạn học cũng không nghiêm túc nghe, nhận được bài thì xem bài, chưa nhận được thì ánh mắt trông mong nhìn Lâm Vĩ Nguyệt.

Thầy Mộ lại tiếp tục nói: “Các môn khác sẽ có giáo viên môn đó nói, thầy cũng chỉ nói về đề toán học, lần này độ khó của đề toán học rơi vào mức khá, đặc biệt là hai bài cuối, nhưng cũng không ngăn được các bạn học toán tốt lấy được điểm cao, lớp chúng ta có bốn bạn được hơn 140 điểm, có hai bạn điểm cao nhất là Tư Dật và Lâm Vĩ Nguyệt, điểm tuyệt đối.”

Các bạn học kinh hô lên:

“Úi giời!!!”

“Thật là trâu bò.”

“Thật sự là người sao?”

Bài thi vừa vặn phát đến chỗ Cố Dật Nhĩ, cô nhận bài thi của mình rồi nhìn kỹ, cô làm sai một câu, chính là câu hỏi cuối cùng của bài cuối, vì câu này mà không đạt được điểm tuyệt đối.

Cố Dật Nhĩ tâm tình phức tạp mím miệng.

Lúc này Tư Dật từ phía sau dùng bút chọc chọc bả vai cô, Cố Dật Nhĩ không quay đầu lại, cứng nhắc hỏi: “Làm gì thế?”

“Còn nhớ vụ đánh cuộc giữa chúng ta không?”

Cố Dật Nhĩ giả chết: “Không biết, không nhớ, không rõ ràng lắm.”

Tư Dật dở khóc dở cười, vừa mới chỉ quan tâm đến tổng điểm mà quên xem điểm từng môn.

Vụ đánh cược thân phận cha con của cậu và Cố Dật Nhĩ không phải ở xếp hạng toàn khối mà là ở điểm môn toán.

“Nhĩ Đóa.” Tư Dật khụ một tiếng, “Gọi tên tớ đi.”

“Tư Dật.”

Tư Dật vươn ngón trỏ lắc lắc, biểu tình cực kỳ bất mãn: “Là ba ba.”

“……”

Cái gì gọi là tiểu nhân đắc chí, cứ nhìn bộ dáng đáng khinh kia của Tư Dật là biết.

Bài thi đã phát xong, thầy Mộ vỗ vỗ bục giảng ý bảo mọi người trật tự: “Được rồi, không nói nữa, bây giờ thầy bắt đầu giảng bài thi, bài nào làm sai thì nên lắng nghe, lần sau gặp phải bài tương tự tuyệt đối không thể phạm lại sai lầm.”

Cố Dật Nhĩ trước sau cũng không tin được câu cuối mình làm sai, cô lấy bài được điểm tuyệt đối của Lâm Vĩ Nguyệt qua cẩn thận nghiên cứu, nghĩ kiểu gì cũng vẫn cảm thấy các bước giải của mình vẫn đúng.

“Vì sao tớ tính như vậy không đúng.”

Lâm Vĩ Nguyệt không nói chuyện, quay đầu nhìn Phó Thanh Từ, quả nhiên cũng đang nhíu mày với câu hỏi cuối cùng.

“Cậu được bao nhiêu điểm?” Lâm Vĩ Nguyệt dựa vào bàn học nhỏ giọng hỏi cậu.

Phó Thanh Từ nhìn cô một cái, trả lời: “144.”

“Cho nên cậu chỉ sai một câu cuối cùng thôi đúng không?”

“Đúng vậy.”

Lâm Vĩ Nguyệt nhìn vào bài thi của cậu, quả nhiên chỉ sai một câu đó.

“Giống hệt các bước giải của Cố Dật Nhĩ.”

Phó Thanh Từ khẽ nhíu mày: “Tại sao làm như vậy lại sai?”

Lâm Vĩ Nguyệt lắc đầu: “Tớ cũng không biết, nhìn không ra là sai ở chỗ nào, ban đầu tớ cũng định viết như vậy, nhưng cảm thấy tính toán hơi rườm rà nên đổi phương pháp.”

Phó Thanh Từ nhấp môi, nói: “Cho tớ mượn xem một chút.”

Lâm Vĩ Nguyệt không nói hai lời đưa bài thi của mình cho cậu ấy.

Chữ viết nhỏ nhắn, từng hàng từng hàng cực kỳ tinh tế, các bước giải của bài cuối được viết rất tỉ mỉ, gần như không lược đi bước nào.

Cậu và Tư Dật đều thuộc về kiểu có thể lược bớt thì lược bớt chỉ để lại các bước mấu chốt, vừa thấy bài này có thể phân tích bước đi, Phó Thanh Từ lập tức có chút nhập thần.

Nói chữ giống như người, quả thực không tồi.

Bởi vì bước đi rất kỹ càng tỉ mỉ nên Phó Thanh Từ rất nhanh đã nhìn ra chỗ bất đồng.

Đây là một chi tiết mà cậu và Cố Dật Nhĩ đều xem nhẹ, dẫn tới đáp án lệch khỏi quỹ đạo.

“Tớ hiểu rồi.” Phó Thanh Từ trả lại bài thi cho Lâm Vĩ Nguyệt.

Lâm Vĩ Nguyệt chớp chớp mắt: “Thật vậy không? Cậu biết sai ở đâu rồi à?”

Phó Thanh Từ gật đầu: “Ừ, một chỗ rất nhỏ.”

“Nếu lát nữa thầy không nói, cậu nói cho tớ biết nhé?”

Phó Thanh Từ khẽ gật đầu.

“Cảm ơn cậu.” Lâm Vĩ Nguyệt tươi sáng cười, quay đầu tiếp tục nghe giảng bài.

Người nên cảm ơn phải là cậu mới đúng.

Phó Thanh Từ nhìn chằm chằm đuôi ngựa của cô một lát mới thu hồi ánh mắt.

***

Lúc nghỉ trưa, Tư Dật không ở phòng học ngủ mà gọi một đám tiểu đệ của mình ở hành lang nói chuyện phiếm.

Tâm tình của cậu nhìn qua cực kỳ tốt.

Những người khác có chút lo lắng, không phải là Dật ca điên rồi chứ.

Trước khi thi tăng thêm giờ ôn tập, kết quả thi xong vẫn là lão nhị, đả kích quá lớn, trực tiếp điên rồi.

(Từ lão nhị này người Trung Quốc cực kỳ không thích vì ngoài chỉ vị trí thứ hai thì nó còn ám chỉ đến bộ phận ấy ấy của đàn ông, nên mình để nguyên để mang ý bông đùa của mấy chú tiểu đệ)

Nhị Canh là lo lắng cho tình huống của Tư Dật nhất, vẻ mặt đau lòng: “Dật ca, anh cũng đừng quá để ý, nam tử hán đại trượng phu, bị nữ sinh thắng một lần cũng không sao!”

Có người bổ đao: “Là hai lần.”

Lại có người bổ sung: “Tổng cộng mới thi hai lần mà toàn thua, nếu sơ trung Cố Dật Nhĩ cũng ở Anh Tài, không biết đã bị treo lên đánh bao nhiêu lần rồi…”

“Câm miệng!” Nhị Canh trừng mắt nhìn hai người kia một cái, quay đầu tiếp tục trấn an Tư Dật, “Dật ca, em tin tưởng anh nhất định có thể đạt được vị trí thứ nhất trong kỳ thi giữa kỳ.”

Tư Dật liếc mắt nhìn cậu: “Tôi nhìn giống như người quan tâm đến vị trí thứ nhất như vậy sao?”

Giống, cực kỳ giống.

Nhị Canh xấu hổ cười cười: “Đúng vậy, Dật ca chưa bao giờ để ý đến mấy cái hư danh đó.”

“Tôi là một nam tử hán, cùng nha đầu kia so đo làm gì chứ.” Tư Dật dựa vào lan can, nhàn nhã mà nhìn lên không trung trong suốt, “Vị trí thứ hai cũng khá tốt.”

Mọi người hai mắt nhìn nhau, có lẽ Dật ca thật sự chịu phải đả kích nặng nề nên đã tự an ủi mình rồi.

“Đúng đúng đúng, thứ hai cũng khá tốt, chỗ cao gió lạnh lắm.”

“Dật ca thật hào phóng!”

Một đám người hứng thú bừng bừng nịnh nọt vỗ mông ngựa, Tư Dật rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì, khóe miệng vẫn luôn cong cong, cười có chút ngọt ngào.

“Này, Dật ca, Cố Dật Nhĩ tới.” Có người hô.

Tư Dật nhìn qua, quả nhiên phát hiện Cố Dật Nhĩ xoa đôi mắt từ trong phòng học đi ra, cậu đứng dậy, lập tức đi đến phía cô.

“Nhĩ Đóa.” Cậu gọi cô.

Một đám người cảm thấy có chút kỳ quái, không phải nói hai người quan hệ không ra gì sao, sao còn đặt biệt danh cho nhau.

Cố Dật Nhĩ liếc cậu một cái không để ý đến cậu, tiếp tục đi lên phía trước.

Tư Dật lại kêu cô: “Cố Nhĩ Đóa, gọi cậu đó.” Ngữ khí không có chút tức giận nào, ngược lại mang theo chút trêu đùa.

Lúc cậu gọi cô là Nhĩ Đóa, ngữ khí hơi nâng lên, thả nhẹ âm cuối, đầu lưỡi chống hàm răng, mang theo chút ý vị mềm như bông.

Gọi như vậy có một chút đáng yêu.

Nhị Canh giải thích thay Tư Dật: “Nhất định là chiến thuật, thuật mê hoặc.”

Một đám người tiếp tục xem diễn, lại thấy Tư Dật ngăn trước mặt Cố Dật Nhĩ không cho cô đi qua.

Cố Dật Nhĩ đưa lưng về phía bọn họ, bọn họ không thấy rõ biểu tình, nhưng biểu tình của Tư Dật bọn họ có thể thấy, hình như có chút… Nhộn nhạo?

Tư Dật cong lưng, nói thầm vào lỗ tai Cố Dật Nhĩ.

Chỉ thấy Cố Dật Nhĩ nháy mắt xù lông, dùng tay chỉ vào cậu hung hãn rống lên: “Cho dù có như vậy thì tôi vẫn ở trên cậu!”

Tư Dật phụt một tiếng bật cười, trong ánh mắt toàn là ý cười: “Được được được, cho cậu ở trên.”

Cố Dật Nhĩ sửng sốt một chút, giơ nắm tay muốn vung qua Tư Dật.

Tư Dật không những không trốn, ngược lại còn để sát vào.

Một quyền kia không đánh tiếp nữa, Cố Dật Nhĩ bướng bỉnh quay đầu: “Tớ cái gì cũng không nhớ, tớ không gọi.” Bộ dạng đòi chơi xấu.

Tư Dật cũng không tức giận, than một tiếng: “Cậu cái đồ vô lại này.”

“Tùy cậu muốn nói sao thì nói.”

“Được, không gọi thì không gọi.” Tư Dật cũng không để ý, “Về sau gọi tớ bằng cái khác.”

“Ngoại trừ con trai cũng không có cái xưng hô nào khác đâu.”

“Tiểu Nhĩ Đóa, nói lời đừng nói quá vẹn toàn.” Tư Dật mỉm cười, “Cận thận bị vả mặt.”

Một phen đối thoại này bị một đám người ở lan can nghe đến rõ ràng.

Bộ dáng Nhị Canh suy tư.

Lần trước, cũng là ở lan can này, cũng là Dật ca và Cố Dật Nhĩ.

Nhìn như là đang bắt nạt Cố Dật Nhĩ, nhưng trên thực tế, trong lời nói và ánh mắt, toàn bộ là bất đắc dĩ và sủng nịch.

Dáng vẻ kia rõ ràng chính là không có cách nào chỉ có thể nghe theo cô ấy.

Là lần đầu tiên, Dật ca nhìn một người nữ sinh như vậy, trên mặt không phải là nụ cười xa cách, mà là thiệt tình thật lòng, bởi vì người trước mặt này, khiến toàn thân cậu tràn ngập hơi thở ấm áp.

Lúc này trên hành lang truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, Cố Dật Nhĩ và Tư Dật đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, là lớp phó Lục Gia đang chạy tới bên này, cậu ta vóc dáng to cao, lúc chạy toàn bộ hành lang này giống như đang rung lên, mà lớp trưởng Vương Tư Miểu thì đang chậm rì rì đi ở phía sau cậu ta.

Giữa trưa hai người này đột nhiên bị kéo đi họp.

“Làm sao vậy? Chạy gấp thế.” Tư Dật hỏi cậu.

Lục Gia đỡ đầu gối thở dốc, nửa phút sau mới ngẩng đầu lên, mặt ủ mày ê nói: “Kịch bản lớp chúng ta nộp lên, được thông qua rồi.”

Tư Dật ước chừng tốn hai phút mới tiêu hóa được những lời này.

Khóe miệng cậu giật giật: “Câu chuyện tình yêu nông thôn của Tư Mã Phú Quý và Vương Tiểu Thúy, thông qua?”

“Vâng, thầy phụ trách nói chúng ta mau tập luyện đi.”

“……”

—————————————————————————————-

Câu hỏi chương 18: Nhà Tư Dật ở số bao nhiêu? (pass chỉ bao gồm số)

Chương trước | Chương sau

8 thoughts on “Dật Nhĩ – Chương 17

  1. Tư Mã Phú Quý và Vương Tiểu Thuý =)))))
    2 cái tên quê mùa vãi chưởng =))
    nhóm học sinh tấu hài thật sự :))

    Liked by 1 person

Leave a comment