Năm 60 tươi đẹp – Chương 37

Cơm nước xong, mọi người không dám chọc Tô Du, người đi tắm rửa, người đi rửa chén.

Tô Du cầm hai mươi khối cho Lưu Mai, coi như tiền làm việc vất vả lần này.

Đối với người có thể làm việc cho mình, cô chưa bao giờ bủn xỉn. Hoàng đế không thể để binh đói, phát quân lương, người ta mới đánh giặc. Không có quân lương, hoàng đế cũng không sai bảo được người.

Đối với Lưu Mai, Tô Du có ý tưởng bồi dưỡng một chút. So với mấy người nhà này hoặc là hèn nhát, hoặc là xúc động, hoặc là đơn thuần ngu xuẩn, hiển nhiên đứa em dâu này vẫn có chút năng lực.

Có thể tạm thời phát triển thành trợ lý cá nhân của mình. Có thể chuyển chính thức hay không còn phải chờ khảo sát.

Lưu Mai kinh hồn bạt vía, “Chị, tiền này chị cất đi, em không lấy.” Ngài không phải vừa nói sao, đây là phí tổn thất thanh xuân, tôi sao dám lấy.

“Cầm đi, chị nói chuyện luôn nói một không hai, nhất ngôn cửu đỉnh, miệng vàng lời ngọc! Đừng làm chị mất mặt, cầm đi.”

Tô Du trực tiếp hào phóng nhét vào túi cô.

Còn vỗ vỗ bả vai, “Rất tốt, biểu hiện cho tốt, về sau có chỗ tốt không thể thiếu của em được. Chờ có cơ hội, chị cũng giúp em giải quyết công tác. Người nhà chúng ta cũng không thể làm học trò mãi được mãi được, mất mặt. Phải làm chính thức công.”

Đôi mắt Lưu Mai tức khắc phát sáng, không dám tin tưởng, “Chị, em thật sự có thể sao?”

“Đó là đương nhiên. Chị dạo này tương đối bận, qua đợt này lại nói. Dù sao chắc chắn có thể được. Cũng đừng làm công nhân luyện thép, em một nữ đồng chí ở xưởng thép quá vất vả, nếu đã làm phải làm công tác thoải mái.”

Dù sao hiện tại chưa cần thực hiện, bánh nướng lớn cứ vẽ trước rồi nói.

Nếu là trước kia, nhất định Lưu Mai sẽ không tin, nhưng hiện tại có trường hợp của chú em bày ở trước mặt. Nếu chú em dáng vẻ kia còn có thể có được công việc tốt, được chuyển chính thức. Làm gì có chuyện mình không có cơ hội.

“Chị, em không biết nói gì, về sau chị cần dùng đến em, chị cứ việc mở miệng.”

“Nói gì mà dùng với không dùng, đều là người một nhà. Phải giúp đỡ lẫn nhau.” Tô Du vỗ vỗ bả vai, “Mai Tử, em là con dâu trưởng nhà họ Tô, chị vẫn rất coi trọng em.”

Lưu Mai vẻ mặt kích động.

May mắn chuyện lần này này làm tốt, nếu không thì sao chị lại đối với cô tốt như vậy.

Dặn dò xong rồi, Tô Du ngồi ở trên giường đếm phiếu, “Được rồi, em đi bận việc của mình đi, chị phải đếm xem có bao nhiêu phiếu. Ai, còn có phiếu công nghiệp, mua bộ quần áo thật là không dễ dàng.”

Lưu Mai: “…… Chị, em có mấy tấm phiếu công nghiệp với phiếu vải. Em đưa cho chị dùng trước.” Nói xong tung ta tung tăng tìm túi của mình, lấy ra mấy tấm.

Tô Du cười mị mắt, “Mai Tử, chị đã nói, em là người thông minh nhất trong nhà. So với bọn nó thông minh hơn nhiều. Chị rất coi trọng em.”

Lưu Mai: “……” Chị nói rõ ràng như vậy, tôi không làm theo có thể được sao?

Bởi vì Tô Du ‘thất tình’, người trong nhà ai cũng không dám làm cô không vui, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

Lúc đi ngủ, cả nhà nhìn cô ngồi trên giường đếm phiếu.

Chỉ thấy cô một bên đếm phiếu, trong miệng vẫn luôn nhắc mãi, “Tôi cũng muốn mặc quần áo xinh đẹp, tôi cũng muốn trang điểm xinh đẹp, không thể làm người khác xem thường.”

“……” Không phải chị chịu phải kích thích quá độ chứ.

Không chỉ người trong nhà lo lắng kích thích cô, người của công hội cũng đối với cô quan tâm hơn. Đều trộm ngó nghiêng cô. Thấy cô vẫn luôn trầm mặc.

Hồ uỷ viên công việc cũng không sắp xếp cho Tô Du, để Tô Du thả lỏng hai ngày.

Thật không dễ dàng, yêu đương 5 năm, kết quả gặp loại sự tình này, chậm trễ thanh xuân tốt nhất của mình. Tình cảm và tuổi trẻ đột nhiên không có. Đả kích này quá lớn.

Tô Du cũng mừng rỡ, tự nhiên được nhẹ nhàng. Cô hiện tại là người thất tình, sao có thể như không có việc gì. Từ giờ trở đi, cô muốn thay đổi, muốn thả bay chính mình.

Bước đầu tiên chính là mua quần áo.

Dù là niên đại nào cũng chú trọng vẻ bề ngoài. Đừng nói gì mộc mạc mới là đẹp, đó là lừa gạt dân chúng thuần phác. Đi trên đường cái, một người ăn mặc rách tung toé, một người ăn mặc kiểu áo Lenin, nhìn xem ai được đãi ngộ tốt.

Cho dù sau này có mốt mặc quần áo vá, đó cũng là vá trên quần áo mới, gọi là thời thượng. Nếu ai đem quần áo mặc đến rách tung toé mấy cái mụn vá, vậy gọi là nghèo kiết hủ lậu.

Con người, chính là nông cạn đáng yêu như vậy.

“Tiểu Phương, ngày mai chúng ta xin nghỉ đi, đi dạo mua sắm chút.”

Lúc tan tầm, Tô Du lôi kéo Nghiêm Tiểu Phương nói.

Nghiêm Tiểu Phương ngẩn người, nhanh gật đầu, “Được được, chờ lát nữa em nói Trương uỷ viên. Tuần trước chúng ta chưa nghỉ, tuần này lại thi đấu, nên nghỉ một chút.”

Tô Du thở dài, “Em trai em gái chị biết chuyện xong, khuyên chị thu thập bản thân một chút, nói chị sở dĩ bị Ngô Quốc Chí coi thường, có một phần lớn là do chính chị. Không trang điểm chỉnh tề chút, cũng khó trách người ta chướng mắt,”

“Chị đừng nói như vậy, quần áo chỉ là vẻ bên ngoài. Chị tốt như vậy, cái tên súc sinh kia là mắt bị mù.”

“Haizz, ai biết được, giống như em gái chị nói, bên ngoài không đẹp, ai lại có kiên nhẫn đi xem nội tâm chị có đẹp hay không. Người à, vẫn là phải có chút thay đổi……” Cô sâu kín nhìn trời.

Nghiêm Tiểu Phương trong lòng run run, chị Tô Du có chút không thích hợp.

Cô quyết định đi theo Tô Du , “Vậy ngày mai chúng ta đi mua chút nguyên liệu làm quần áo, mua nhiều chút, em giúp chị làm.”

“Mua quần áo.” Tô Du hít hít mũi, “Mua kiểu áo Lenin, mua váy liền áo. Chị cũng muốn mặc quần áo đẹp.” Thật đáng buồn, hiện tại mua cái váy liền áo cũng không dễ dàng.

“Được được, mua quần áo, bách hóa tỉnh thành chúng ta có hết.”

Nghiêm Tiểu Phương vội nói.

Chuyện xin nghỉ đương nhiên dễ làm. Tô Du ngày thường làm việc cũng rất nỗ lực. Cũng chưa bao giờ kêu ca phàn nàn, hiện tại điều chỉnh ngày nghỉ cũng không bị làm khó.

Sáng sớm hôm sau, Tô Du đeo túi, mang tiền với phiếu nghênh ngang đi.

Người trong nhà ngơ ngác, ai cũng không dám hỏi một câu.

Tỉnh thành có hai bách hóa, cách nhà cũng không gần, ngày thường mọi người mua đồ vật đa số chỉ mua ở cung tiêu xã gần nhà.

Tới nơi này lâu như vậy, Tô Du cũng chưa dạo qua bách hoá. Một mặt là không có thời gian. Mặt khác cũng có chút nhìn không quen.

Ở thời đại này càng lâu, tư tưởng của cô cũng có ít nhiều chuyển biến.

Tỷ như hiện tại, cô cảm thấy Nghiêm Tiểu Phương mặc khá đẹp. Mình vừa so, cảm thấy kém quá nhiều.

Nghiêm Tiểu Phương mặc một chiếc váy liền áo màu lam, bên ngoài thêm một cái áo dệt kim hở cổ, đi một đôi giày vải, tết hai bím tóc, so với ngày thường càng thêm xinh đẹp.

Nhìn thấy Tô Du đi dạo phố vẫn mặc đồ lao động, trong lòng có chút hiểu được tâm tình của Tô Du.

Cũng khó trách Tô Du hiện tại muốn thay đổi. Quả thật nên thay đổi, dù như thế nào cũng không thể bạc đãi chính mình.

Cô lôi kéo Tô Du trực tiếp hướng trên lầu, “Đi, quầy trang phục ở trên lầu, chúng ta nhanh lên lầu mua. Nếu phiếu vải với phiếu công nghiệp không đủ, em cho chị mượn, em còn vài tấm.”

“Có, chị có mang.” Tô Du vỗ túi. Sớm đã chuẩn bị.

Hai người mới lên lầu, Tô Du đã bị tình cảnh trước mắt dọa đến rồi. Mười mấy người đang chen chúc ở một cái quầy nhỏ.

Bên trong, người bán hàng đang tìm quần áo, trên cơ bản cứ lấy ra là đã bị người đoạt.

Cái gì mà mặc thử, bắt bẻ màu sắc, đó là không tồn tại.

Tô Du híp mắt nhìn, đã nói, không quan tâm quốc gia nghèo hay không, thời điểm nào cũng vẫn thích cái đẹp, không chậm trễ được.

Nghiêm Tiểu Phương tức muốn hộc máu, “Tới sớm như vậy mà còn muộn!”

Sau đó lôi kéo Tô Du đi qua.

Đối với việc mua bán, Nghiêm Tiểu Phương có vẻ có nhiều kinh nghiệm, tận dụng mọi thứ, nhanh chóng trong tiếng oán giận của mọi người, lôi kéo Tô Du cùng nhau chen lên trước.

Tô Du lần đầu trải qua loại chuyện này, thở hồng hộc vuốt ngực.

“Muốn gì nhanh lên, phía sau còn nhiều người lắm.” Người bán hàng không kiên nhẫn rống to.

Tô Du bắt lấy tiền cùng phiếu ném lên trên quấy, “Đem hết đồ mới tháng này của các cô lên đây.”

Người bán hàng: “……”

Nghiêm Tiểu Phương: “……”

“Khụ khụ, ý tôi là, muốn lấy quần áo đắt. Kiểu áo Lenin, hai bộ kiểu áo Lenin. Váy liền áo cũng thế, tôi đều muốn.”

Nghiêm Tiểu Phương lôi kéo cô nói, “Muốn nhiều như vậy làm gì. Mua một bộ là đủ rồi, cái này đắt lắm. Người ta thường cất đến kết hôn mới mặc.”

Một bộ quần áo còn chờ đến kết hôn?

Tô Du kiên quyết cự tuyệt. “Em trai em gái bảo chị mua, mua ít bọn nó không đồng ý, chê chị mất mặt.”

Người bán hàng lập tức ghé mắt, nhà tôi sao không gặp em trai em gái tốt như vậy. Sau đó nhanh chóng tìm quần áo cho Tô Du, cũng mặc kệ cái gì mà màu sắc với lại số đo, toàn bộ ném lên mặt quầy. Sau đó bắt đầu tính phiếu.

Hai bộ kiểu áo Lenin, tổng cộng mười hai thước phiếu vải với hai phiếu công nghiệp, tiền mặt cũng phải hai mươi khối.

Lúc này tiền lương của đại đa số mọi người là 30 đồng một tháng, đây quả thật là trang phục xa hoa.

Còn muốn mua váy liền áo, kết quả đã bị đoạt không còn.

Tô Du buồn bực.

Nghiêm Tiểu Phương nói, “Như vậy đã không tồi rồi, có thể mua được hai kiện kiểu áo Lenin. Ngày thường quần áo ít đến đáng thương, muốn mua cũng không mua được. Hơn nữa may mắn chúng ta ở tỉnh thành, phía dưới thành phố trong huyện, khu vực, người ta còn không có quần áo, muốn mua quần áo còn phải đến tỉnh thành.”

Tô Du vừa vuốt quần áo mới vừa nói, “Em nói xem trong xưởng chúng ta có nhiều vải như vậy, sao không làm quần áo?”

“Không phải bên trên có chỉ thị sao, muốn mở rộng sản xuất. Chúng ta sản xuất nguyên liệu đã đủ bận, không có thời gian làm quần áo. Hơn nữa làm trang phục cũng cần máy móc. Trong xưởng không có tiền. Chị nói nếu có tiền, công nhân trong xưởng cũng không phải sống kém như vậy. Xưởng thép với xưởng than đá bên kia nhà ở của công tốt hơn chúng ta. Xây từng dãy từng dãy. Xưởng ta cũng chỉ giải quyết được mấy hộ.”

“Trong xưởng có thể xây phòng ở?” Tô Du đột nhiên não nảy số.

“Không có tiền, em thấy là xây không được.” Nghiêm Tiểu Phương lắc đầu.

Tô Du vui vẻ, nhất định phải xây. Không xây, cô làm sao mà được ở phòng lớn.

Mua xong quần áo, hai người lại tới quầy bán giày mua giày.

Giày giải phóng với giày trắng chơi bóng Tô Du chướng mắt, giá những cái này đều gần bằng một đôi giày da.

Lúc này giày da rất tốt, là da thật. Có thể so sánh với giày cao cấp của cô trước kia. Đồ tốt!

Tô Du đi giày mới ở trên chân dẫm dẫm, thoải mái đến không chịu được.

Nghiêm Tiểu Phương trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, “Chị Tô Du, giày của chị cứ như vậy mà dẫm xuống đất à?”

“Ừ, giày không phải để đi sao?”

“……” Phải ôm ở trên giường cả đêm chứ. Đây là giày mới đấy.

“Đi, chị đi tìm một chỗ thay quần áo, quần áo mới này cũng cần mặc vào.” Tô Du vui vẻ nói.

Áo Lenin, giày da, cuối cùng thì so với đời trước cũng không kém bao nhiêu.

Chương trước | Chương sau

Leave a comment