Năm 60 tươi đẹp – Chương 35

Bây giờ người Lưu Mai sợ nhất chính là chị chồng nhà mình.

Cho nên chuyện chị phân phó, cô phải để ở trong lòng. Giữa trưa tan tầm ăn cũng chưa ăn, đi về phía nhà họ Tôn.

Nhà họ Tôn còn chưa ăn cơm, nhìn thấy cô tới, cả nhà đều đen mặt.

Sao lại tới nữa?!

Đối với ánh mắt ghét bỏ của mọi người, Lưu Mai trực tiếp tự động xem nhẹ, đặt mông ngồi ở trên ghế, sau đó từ trong túi móc ra năm đồng tiền.

“Đồng chí Tôn Mẫn, năm đồng tiền này cho cô.”

“……” Nhà họ Tôn đều ngây ngẩn cả người.

Tôn Mẫn chỉ chính mình, “Đây là làm gì vậy?”

“Đương nhiên là có việc cho cô. Tôi vốn dĩ muốn trực tiếp đem thư cử báo của cô trình lên trên. Nhưng tôi cảm thấy như thế là quá nhẹ nhàng cho hắn. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cô trực tiếp đi nháo, hiệu quả sẽ tốt hơn!”

“……” Tôn Mẫn sắc mặt trắng bệch. Liên tục xua tay, “Tôi không đi, việc này tôi không làm được?”

Con gái lớn rồi còn đi làm loạn cái gì?

Lưu Mai cười lạnh, “Cô không đi cũng được, tôi đi, nhưng tôi đi thì không giống với cô đi đâu. Đến lúc đó nước bẩn hắt lên người hai người, cô cũng đừng hòng tốt. Đừng quên, cô còn viết một lá thư, Ngô Quốc Chí nói nhiều lời buồn nôn như vậy, để cho mọi người nhìn xem, về sau tôi xem cô tìm đối tượng kiểu gì.”

Sắc mặt người nhà họ Tôn rất khó coi. Bà Tôn vẻ mặt đau khổ nói, “Đồng chí, cô rốt cuộc muốn làm gì, Mẫn Tử nhà chúng tôi về sau không bao giờ gặp mặt cái tên Ngô Quốc Chí kia nữa, thật sự. Cô cứ yên tâm đi.”

“Tôi cũng không muốn chị chồng tôi cùng hắn gặp mặt. Nhà các người muốn gặp cứ gặp, tôi cũng mặc kệ. Nhưng việc này cần thiết phải làm lớn chuyện lên. Đi tìm lãnh đạo của cô cử báo, phản ánh tên Ngô Quốc Chí không biết xấu hổ kia dây dưa với cô!”

Cô không đi nháo, chị chồng tôi sao có cơ hội lên sân khấu được?

Nhà họ Tôn buồn bực. Anh trai Tôn Mẫn tức giận ngồi quay lưng lại. Trong lòng cũng oán hận em gái mình tìm Ngô Quốc Chí cái loại này làm đối tượng, khiến người trong nhà thật mất mặt.

Thấy Tôn Mẫn còn do dự, Lưu Mai trực tiếp đem tiền đập lên bàn, trên mặt học theo biểu tình của Tô Du lúc nói chuyện với cô, “Mọi chuyện xong xuôi, đi mua cho mình bộ quần áo mới, quay đầu lại tìm đối tượng khác tốt hơn. Đừng để đến lúc xé rách mặt nhau, đến đối tượng cũng không tìm được.”

Bà Tôn lau nước mắt, “Mẫn, con đi cử báo đi.”

“……”

Tôn Mẫn nhìn người trong nhà, sau đó duỗi tay lấy tiền, nhỏ giọng nói, “…… Tôi không có phiếu vải.” Chỉ đưa tiền không cho phiếu, mua cái rắm được quần áo mới.

Lưu Mai nghe vậy, từ trong túi móc ra hai tấm, “Cái này đơn giản, tôi có hai tấm, nếu không cô lấy phiếu khác đổi với tôi?”

Tôn Mẫn: “……” So với Ngô Quốc Chí còn keo kiệt hơn, khó trách Ngô Quốc Chí chướng mắt chị chồng cô!

Xưởng dệt Giang Đông, trong văn phòng công hội, Tô Du vừa đến, hắt xì một cái.

Trong văn phòng những người khác đều nhìn cô. Nghiêm Tiểu Phương nói, “Chị Tô Du chị không thoải mái à?”

“Có lẽ là mấy ngày nay thời tiết bắt đầu chuyển lạnh.” Tô Du xoa xoa cái mũi. Cảm thấy rất khó chịu.

“Thời tiết bắt đầu trở lạnh, chị Tô Du, về sau càng ngày càng lạnh, chị đi làm tan tầm cũng không có phương tiện di chuyển, có nghĩ tới xin ở trong ký túc xá của xưởng không, rất tiện.”

Cùng người xa lạ ở ký túc xá?

Không không không, tuyệt đối không được, tình huống vệ sinh khó khăn. Đúng, cô nói chính là tình huống vệ sinh của chính mình. Đến lúc đó giường không ai trải, chăn không ai gập, quần áo không ai giặt. Nước rửa chân cũng không có người đun, hình tượng huy hoàng của cô chẳng phải là không có?

“Không cần, trong nhà có chỗ ở, không cần gây phiền đến trong xưởng. Trong xưởng thanh niên độc thân còn nhiều như vậy.”

Hồ uỷ viên cười nói, “Nói đến thanh niên độc thân, Tiểu Tô, khi nào cô kết hôn. Cô với đối tượng không phải cùng một chỗ mấy năm rồi sao?”

Thần sắc của Nghiêm Tiểu Phương tức khắc phức tạp, Ngô Quốc Chí kia thật sự không xứng với chị Tô Du.

Tô Du cười nói, “Trước đây anh ấy vẫn luôn vội vàng công tác, sau đó tôi tới công hội cũng vội vàng, chúng tôi cũng không nghĩ tới. Chắc phải đợi sang năm.” Nói rồi trên mặt lộ ra dáng vẻ hạnh phúc.

Hồ uỷ viên cười nói, “Đến lúc đó nếu làm hôn lễ, nói với chúng tôi một tiếng, chúng tôi cũng góp chút náo nhiệt. Nếu không ở trong xưởng làm cũng được.”

“Còn chưa quyết định, tôi nghe anh ấy an bài.”

Trương uỷ viên nói, “Có thể tìm được nữ đồng chí tốt như Tiểu Tô, đối tượng của cô cũng là có phúc khí lớn.”

Vừa dứt lời, điện thoại văn phòng vang lên.

Hồ uỷ viên lập tức tiếp lên, “Phải, là chúng tôi đây. Đúng, cô ấy ……” Ngẩng đầu nhìn Tô Du, sau đó tiếp tục nói, “Không sai, là mấy năm, vẫn đang cùng nhau. Gì? Không có khả năng, bôi nhọ người khác, đây quả thực chính là bôi nhọ người khác. Được, tôi lập tức đưa cô ấy qua.”

Nghe ra điện thoại này không thích hợp, mọi người trong công hội quay sang nhìn cô.

Hồ uỷ viên nhìn Tô Du, Tô Du vẻ mặt nghi hoặc. “Hồ uỷ viên, sao, là muốn sắp xếp chuyện gì ạ?”

Nhìn bộ dáng này của cô, Hồ uỷ viên còn rất bất bình, thở dài đứng lên, “…… Cô cùng tôi đi ra ngoài một chuyến, có một số việc phải xử lý.”

“Chị Hồ, xảy ra chuyện gì?” Trương uỷ viên lo lắng nói.

“Không có việc gì, mọi người cứ bận đi, tôi cùng Tiểu Tô đi ra ngoài. Không phải chuyện công việc, yên tâm đi.”

Tô Du vẻ mặt không rõ ràng, đi theo Hồ uỷ viên ra cửa. Tới bên ngoài, Tô Du mới hỏi, “Hồ uỷ viên, chuyện gì thế, có phải tôi làm sai chuyện gì không?”

Hồ uỷ viên lúc này mới nhìn cô nói, “Tiểu Tô, có một chuyện tôi muốn nói với cô, cô đừng kích động.”

“Hồ uỷ viên, chuyện gì, cô làm tôi khẩn trương quá.”

“Ai nha…… Cuộc điện thoại lúc nãy, là xưởng máy móc Giang Đông gọi lại đây. Điều tra cô và đồng chí Ngô Quốc Chí trong xưởng bọn họ có còn là đối tượng của nhau không. Biết hai người vẫn đang ở cùng nhau thì nói cho tôi một việc, nói Ngô Quốc Chí ở xưởng máy móc bên kia dây dưa với một nữ đồng chí. Ngô Quốc Chí còn nói đã chia tay với cô. Không có quan hệ.”

“Gì?! Hồ uỷ viên, có phải nhầm hay không, sao có thể. Đồng chí Ngô Quốc Chí sao có thể là dạng người này, chúng tôi ở bên nhau đã 5 năm. Anh ấy không có khả năng làm thế với tôi.”

Lời tuy nói như vậy, nhưng đôi mắt đã bắt đầu đỏ.

Người sáng suốt là biết, đã kinh động đến lãnh đạo đơn vị, chắc chắn là sự thật.

“Không chỉ như vậy, hắn còn ở sau lưng cô dội nước bẩn bôi đen cô, nói cô ham ăn biếng làm, tính tình không tốt, là người có vấn đề. Cho nên mới không cùng cô làm đối tượng nữa.”

Tô Du vẻ mặt kích động, “Hắn nói bậy, nói bậy, tôi sao lại là cái dạng người này?”

Hồ uỷ viên chạy nhanh an ủi vỗ lưng cho cô, “Đúng vậy, cô làm người thế nào chúng tôi rõ ràng nhất, hắn đây là hắt nước bẩn, đừng khổ sở, chúng ta sang xưởng máy móc bên kia xem kỹ tình hình rồi nói. Nếu thật là như vậy, tôi nhất định sẽ yêu cầu xưởng máy móc bên kia cho một cái công đạo. Không phải chỉ là một nam đồng chí sao, tỉnh thành nam đồng chí điều kiện tốt có nhiều lắm.”

Tô Du lau nước mắt, một câu cũng chưa nói.

Để sớm tới xưởng máy móc, Hồ ủy viên còn cố ý tìm người mượn cái xe đạp, mang Tô Du qua đó.

Ngồi ở sau xe đạp, Tô Du cảm thấy ngoại trừ mông có chút không thoải mái, mặt khác cảm giác vẫn là không tồi. Chỉ cần ghế sau để cái đệm, cũng coi như là giống đi xe mui trần.

Cô đang nghĩ, mình là nên mua phòng hay mua xe trước.

Xe cao như vậy, đi quá nguy hiểm, còn phải tìm tài xế. Đến lúc đó để Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí học, hai tài xế thay nhau, mỗi ngày đi làm tan làm không cần tự đi nữa.

Hồ uỷ viên đạp xe, thấy Tô Du vẫn luôn trầm mặc, còn lo lắng cô hiện tại thương tâm quá mức.

Tới xưởng máy móc, trực tiếp ném xe đạp ở cửa, lôi kéo Tô Du đi vào bên trong.

Cụ ông gác cổng ngăn cản, “Tìm ai?”

“Lãnh đạo của các ông gọi tôi tới, đi báo một tiếng, người của xưởng dệt đến rồi.”

Hồ uỷ viên hùng hổ nói.

Cụ ông hoảng sợ, chạy nhanh vào trong. Một lát sau lại chạy ra, sau đó để hai người đi vào.

“Tô Du đi, đừng sợ.” Hồ uỷ viên lôi kéo Tô Du vào trong.

Trong phòng hội nghị của xưởng máy móc Giang Đông, Ngô Quốc Chí xanh cả mặt đang tiếp thu ‘tam đường thẩm vấn’.

Bên cạnh, Tôn Mẫn ghé vào mặt bàn khóc, ngoại trừ lúc chạy đến xưởng ủy cử báo, thao thao bất tuyệt quở trách hành vi phạm tội của Ngô Quốc Chí xong thì vẫn luôn khóc.

“Lãnh đạo, tôi thật sự không gạt người, tôi cùng Tô Du đã sớm tính cách không hợp mà chia tay. Chúng tôi thật sự không có quan hệ. Tôi cùng đồng chí Tôn Mẫn cũng không hề tiếp xúc, có phải đồng chí Tôn Mẫn hiểu lầm hay không.”

Tôn Mẫn ủy khuất khóc ròng nói, “Anh chính miệng nói muốn cùng tôi trở thành đối tượng, sao lại là hiểu lầm? Ngô Quốc Chí, anh sao có thể gạt tôi. Anh có đối tượng, sao lại nói với tôi muốn hẹn hò. Nếu không phải bị tôi trong lúc vô ý phát hiện, tôi thật là không nghĩ tới, anh nhìn thành thật như vậy, có thể làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này. May mắn tôi không đồng ý với anh.”

“Tôi không có đối tượng, tôi thật không có đối tượng.” Ngô Quốc Chí vội vàng hô lên. Hắn chẳng thể nghĩ tới, tiền đã cho, em dâu Tô Du kia đã không tới tìm hắn, sao Tôn Mẫn lại nháo lên. Chắc chắn là chuyện em dâu Tô Du tới tìm mình bị người ta truyền đi. Chắc chắn đúng vậy!

Thật là hại chết người!

Khương xưởng trưởng của xưởng máy móc nhìn hắn, vẻ mặt khinh bỉ. Làm đàn ông, đối với loại đồng chí dám làm không dám nhận này ông cũng thực khinh thường.

Đã ăn trong chén lại còn nhìn trong nồi, quá vô sỉ.

“Anh nói anh không có đối tượng, vậy tôi là ai?”

Từ cửa truyền đến một âm thanh phẫn nộ.

Ngô Quốc Chí quay đầu lại, nhìn thấy Tô Du. Trên mặt lập tức trắng bệch.

Xong rồi xong rồi, lần này xong rồi.

Khương xưởng trưởng đứng lên, “Là đồng chí của xưởng dệt phải không. Chào các cô, tôi là xưởng trưởng quản lý sản xuất. Tôi họ Khương.”

Hồ uỷ viên xụ mặt nói, “Chúng tôi là công hội của xưởng dệt, tôi là uỷ viên quản lý tuyên truyền của công hội Hồ Xuân Lệ, vị này chính là đồng chí của công hội chúng tôi đồng chí Tô Du. Khương xưởng trưởng, có câu tôi xin nói trước, đồng chí Tô Du của chúng tôi nhân phẩm tuyệt đối là không có gì để nói. Làm người thành thật, đối với mọi người chân thành, thích giúp đỡ người khác. Trong công tác càng là tích cực tiến tới, rất được đồng nghiệp yêu thích, được lãnh đạo coi trọng. Những lời đồn không có thật về cô ấy trong xưởng các anh, cũng không thể truyền đi nữa.”

Khương xưởng trưởng vừa nghe, trừng mắt hướng về phía Ngô Quốc Chí, cái thằng vương bát dê con này thật là không biết xấu hổ, sau lưng còn bôi đen nữ đồng chí nhà người ta.

“Vị đồng chí này cô yên tâm, hôm nay chúng tôi chính là đem sự tình làm rõ ràng. Nếu đồng chí Ngô Quốc Chí thật sự phạm sai, chúng tôi sẽ suy xét đưa hắn tới cơ quan công an.”

Ngô Quốc Chí lập tức mồ hôi lạnh đầm đìa, “Tô Du, chúng ta đã tách ra, cô tới tìm tôi làm gì?”

Hắn dùng sức nháy mắt với Tô Du, để Tô Du trước phối hợp với hắn qua cửa này rồi lại nói.

Tô Du coi như không thấy được, vẻ mặt bi thống, “Chia tay? Chia lúc nào, tôi sao không biết? Anh mấy ngày hôm trước còn tới đơn vị chúng tôi cùng tôi ăn cơm. Đồng chí ở công hội đều có thể làm chứng. Ngô Quốc Chí, anh làm tôi quá thất vọng rồi. Quá tổn thương lòng tôi. Trước đấy Hồ uỷ viên nói với tôi, tôi còn không tin. Không nghĩ tới anh thật sự đối với tôi như vậy. Nói tôi ham ăn biếng làm, tính tình lớn. Mấy năm nay mỗi lần đi ra ngoài ăn cơm, anh đều phải ăn thịt kho tàu, tôi một miếng cũng không dám ăn để cho anh ăn. Anh còn nói tôi ăn ngon. Anh đây là trợn mắt nói dối.”

Ánh mắt mọi người đều nhìn vào Ngô Quốc Chí.

Ngô Quốc Chí mặt đỏ bừng. Nghẹn đến mức nói không nên lời.

Tô Du còn khóc, “Ngô Quốc Chí, anh vuốt lương tâm mình tự hỏi một chút, anh có làm tôi thất vọng không? Chúng ta ở bên nhau 5 năm. Năm đó lúc mới quen, tôi mới hơn hai mươi, tuổi trẻ như vậy. Tôi vì chờ anh, hiện tại đã từng này. Tôi bên này chuẩn bị kết hôn, anh bên kia đã phản bội. 5 năm, gần hai ngàn ngày ngày đêm đêm, một đời người có thể có mấy cái 5 năm, một đời người có thể có mấy lần thanh xuân, anh sao có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy?”

Thanh âm thê thảm, người nghe thương tâm, người nói rơi lệ. Tôn Mẫn vẫn đang nằm bò bên cạnh cũng không dám khóc, sắc mặt đỏ bừng ghé vào một bên không dám nhìn Tô Du.

Ngô Quốc Chí trong mắt tràn ra nước mắt, hắn duỗi tay lau mặt, “Tô Du……”

Hắn không thích Tô Du, rất nhiều thời điểm muốn một chân đạp cô.

Hiện tại nhìn Tô Du như vậy, trong lòng hắn cũng có chút không dễ chịu. Cẩn thận ngẫm lại, mấy năm nay Tô Du đối với hắn thật sự không tồi…… Ngoại trừ điều kiện hơi kém.

Hồ uỷ viên đỏ con mắt nói, “Anh cái đồ súc sinh cũng không bằng, tư tưởng phẩm đức bại hoại. Tiểu Tô ở đơn vị đều nói anh tốt, anh sau lưng lại bôi nhọ cô ấy như vậy. Lương tâm anh thật là bị chó ăn rồi.”

“Tôi, Tô Du, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Tôi nguyện ý cùng cô kết hôn. Về sau tôi bảo đảm đối tốt với em.”

“Bang ——”

Một bạt tai hung hăng đánh xuống, Tô Du rốt cuộc cũng thoải mái rồi.

“……” Toàn bộ văn phòng một trận yên tĩnh.

Tô Du chỉ vào Ngô Quốc Chí má trái sưng đỏ nói, “Ngô Quốc Chí, anh là kẻ phản bội. Tư tưởng anh đã bị ăn mòn. Anh thực xin lỗi sự dạy dỗ của Đảng, thực xin lỗi tân xã hội bồi dưỡng, thực xin lỗi quần chúng nhân dân đối với anh mang hy vọng. Anh phản bội mọi người, tôi đời này không muốn gặp anh nữa! Đồ phản bội!”

Trong văn phòng, Ngô Quốc Chí ngốc như gà gỗ, Tôn Mẫn trợn mắt há hốc mồm.

Khương xưởng trưởng cũng là vẻ mặt cứng đờ.

Này tội danh thật lớn nha.

Hồ uỷ viên tâm tình vui sướng, không hổ là làm tuyên truyền, giác ngộ cao!

“Tiểu Tô nói không sai, loại người này chúng tôi kiên quyết không thể tiếp nhận lại. Nhưng danh dự của Tiểu Tô cần phải làm sáng tỏ.”

Khương xưởng trưởng khụ khụ, “Các cô định làm thế nào?”

“Đương nhiên là viết một bản kiểm điểm, công khai xin lỗi Tiểu Tô. Tiểu Tô của chúng tôi về sau còn phải tìm đối tượng.”

Tô Du sưng mắt nói, “Tìm hay không tìm tôi đã không để bụng, tôi chỉ là không thể để cho người khác cảm thấy đơn vị chúng ta không biết nhìn người. Cảm thấy công hội chọn tôi người như vậy là bị mù mắt. Bản thân tôi bị tổn thương cũng được, nhưng không thể làm đơn vị tôi cũng bị người ở sau lưng nghị luận.”

Chương trước | Chương sau

Leave a comment