Năm 60 tươi đẹp – Chương 32

Ngô Quốc Chí mấy ngày nay vẫn luôn buồn bực. Ngay cả trên đường đi làm cũng có chút thất thần.

Hắn bắt đầu do dự giữa Tôn Mẫn và Tô Du. Trước đây một lòng muốn theo đuổi Tôn Mẫn, sau đó đá Tô Du. Nhưng hiện tại bất đồng. Tô Du có năng lực, thành cán sự của công hội. Công việc có thể diện, tự nhiên mị lực cá nhân của Tô Du ở trong lòng hắn sẽ được nâng cao vài phần.

Mấu chốt là hắn còn phát hiện Tô Du có tiền. Cưới cô chẳng khác nào để cả nhà họ Tô kiếm tiền cho hắn tiêu.

Hơn nữa hắn phát hiện hai lần đi tìm Tô Du, cô giống như thay da đổi thịt, dường như trở nên xinh đẹp hơn……

Cho nên hiện tại so sánh, Tôn Mẫn ngoại trừ so với Tô Du tuổi trẻ chút, còn có chút thông minh, ngoài ra cũng không có ưu thế gì khác.

Nhưng hắn theo đuổi Tôn Mẫn lâu như vậy, bỏ vào rất nhiều, hiện tại bảo từ bỏ cảm thấy có chút đáng tiếc. Hơn nữa nói thật ra, hắn đối với Tôn Mẫn thật đúng là có cảm tình. Trong lòng có chút thích Tôn Mẫn.

Cho nên hiện tại hắn rất do dự, rốt cuộc là nên chọn cái nào mới tốt.

Lúc này thế giới nội tâm của Ngô Quốc Chí là như thế này, “Người quá ưu tú có đôi khi cũng là một loại thống khổ. Luôn gặp phải các sự lựa chọn. Một khi không cẩn thận sẽ gây tổn thương cho một người con gái.”

“Ngô Quốc Chí, cái đồ vương bát dê con!”

Ai, ai mắng chửi người ta thế?

Ngô Quốc Chí quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ hùng hổ hướng về phía hắn. Người này mặc quần áo lao động của xưởng sắt thép, tết một cái bím tóc.

Đây là ai?

“Ngô Quốc Chí, vương bát dê con!” Lưu Mai chạy tới, chỉ vào hắn lại mắng một câu.

“Cô là ai? Sao lại mắng chửi người khác?”

Lưu Mai mắng, “Chị chồng tôi là Tô Du, anh nói xem tôi là ai?”

Ngô Quốc Chí nghe vậy, sắc mặt biến đổi, sau đó theo bản năng nhìn sang bên cạnh, may mà mọi người đều đang vội vã bắt đầu làm việc, chỉ liếc mắt một cái sang bên này nhưng cũng không dừng lại xem náo nhiệt. Hắn nhanh nói, “Sang bên kia nói chuyện.” Sau đó hướng ven đường đi.”

Lưu Mai thấy thế đuổi theo. Chị chồng nói, lần này không thể làm lớn. Chỉ có thể hù dọa Ngô Quốc Chí.

Sang khu bên cạnh, Ngô Quốc Chí mới dám thở, “Cô vừa mới nói bừa cái gì thế?”

Lưu Mai chống nạnh nói, “Tôi nói gì trong lòng anh hiểu rõ. Anh cho rằng anh ở xưởng máy móc làm chuyện gì không ai biết sao? Trong xưởng tôi có công nhân là người nhà của công nhân các anh bên này, người ta biết rõ quan hệ của tôi với chị chồng xong mới nói cho tôi hành vi không bằng súc sinh của anh. Hôm nay tôi tới tìm anh để tính sổ!”

Sắc mặt Ngô Quốc Chí càng khó coi hơn. Hắn không nghĩ tới sẽ ra vấn đề như vậy. Cho rằng cách Tô Du xa một chút, không cho cô ta tới xưởng là được. Ai biết rẽ trái rẽ phải, thế nhưng vẫn để người bên cạnh cô ta biết.

“Có phải có hiểu lầm gì không?”

“Hiểu lầm?” Lưu Mai hừ lạnh một tiếng, “Có hiểu lầm gì, tôi tùy tiện tìm một người hỏi một chút cũng biết. Anh cho rằng còn giấu được?”

“……” Lúc này Ngô Quốc Chí thật là hối hận đến xanh ruột, hắn đã lựa chọn quá sớm. Trước đây vì dỗ dành Tôn Mẫn, muốn nắm được người trong tay, nên ở trong xưởng nói bậy, nói đã chia tay. Hiện tại không thu hồi được.

Lưu Mai nhỏ giọng uy hiếp nói, “Tôi nói cho anh biết, tôi không chỉ muốn đi nói cho chị chồng tôi, tôi còn muốn tới xưởng cử báo anh làm loạn quan hệ nam nữ. Có đối tượng rồi còn đi tìm đối tượng nữa, muốn học xã hội cũ tìm vợ bé.”

Ngô Quốc Chí sợ tới sắc mặt trắng bệch, “Bình tĩnh, có chuyện gì từ từ nói, tình cảm của Tô Du đối với tôi cô cũng biết, cô không hy vọng nhìn thấy cô ấy đau khổ đúng không?”

“Tôi mặc kệ chị chồng có đau khổ hay không.” Chị chồng chắc chắn sẽ không đau khổ, nếu không cũng sẽ không ra chủ ý này.

“…… Cô rốt cuộc muốn như thế nào?”

Lưu Mai mày nhăn lại, “Nói thật tôi cũng không bất cận nhân tình như vậy. Nhưng là……”

Đòi tiền chuyện này, cô có chút không được tự nhiên.

Thấy ngữ khí của Lưu Mai có chút biến hóa, Ngô Quốc Chí thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Nhưng là sao?”

“Nhưng tôi vì sao phải giữ bí mật cho anh, anh lại không cho tôi một mao tiền nào, vì sao tôi phải làm?”

Ngô Quốc Chí nghe ra ý cô, đây là muốn đòi tiền. Hắn nhẹ nhàng thở ra, còn có thể nói là được. Chỉ cần không nháo, gì cũng dễ giải quyết.

Nếu cô ta thật sự đi náo loạn, không nói tới Tôn Mẫn và Tô Du hai bên đều thất bại, công việc của hắn cũng không biết có thể giữ được hay không.

“Kia…, tôi còn dư chút tiền, chúng ta về sau là người một nhà, tiền này cô cầm tiêu vặt đi.”

Nói rồi đau đớn từ trong túi vớt ra một đống tiền lẻ, đếm mãi cũng chỉ có hai ba khối.

Lưu Mai nhìn thấy, vẻ mặt đau răng, “Ai da, dỗ trẻ con à? Tiền tiêu vặt của cô em chồng nhà tôi cũng nhiều hơn từng này. Mặt anh chỉ đáng giá từng này tiền thôi à?”

“…… Tôi chỉ có từng này.”

“Tôi quản anh có bao nhiêu tiền, dù sao ít nhất cũng phải 50 đồng tiền, hai mươi cân phiếu gạo, ba tấm công nghiệp phiếu. Nếu không tôi lập tức đi nói. Xem thể diện với công việc của anh có đáng giá từng đó không!”

Ngô Quốc Chí trong lòng cả kinh, “50 khối, tôi làm gì có nhiều tiền như vậy? Còn cả những phiếu đó, tôi cũng không có.”

“Tiền lương một tháng của anh cũng ba bốn mươi đồng, tôi chỉ muốn hơn một tháng tiền lương của anh thôi. Quá tiện nghi cho anh rồi!”

Ngô Quốc Chí cắn răng nói, “Tôi không có nhiều như vậy. Tiền lương tháng này đã sớm tiêu hết.” Có cũng không lấy ra!

“Cái rắm, chắc chắn là đưa cho mẹ anh. Dù sao tôi mặc kệ anh làm thế nào, 50 đồng tiền là không thể thiếu. Nếu anh không muốn đưa, tôi lập tức tới xưởng các anh, đòi công bằng cho chị chồng tôi.”

Ngô Quốc Chí hít một hơi sâu, xuýt nữa thì nghẹn chết. Tô Du sao lại có người nhà vô sỉ như vậy. Những người như này mà còn có thể đem tiền giao cho Tô Du quản. Không phải gạt người chứ. Chắc chắn là vậy, hai anh em kia khẳng định là lừa hắn, vì để hắn mời ăn cơm mới nói như vậy.

Hắn cảm thấy mình bị lừa gạt.

Hắn hối hận, sớm biết vậy nên đá Tô Du từ lâu, cũng sẽ không lắm chuyện thế này.

“Sao nào, muốn như thế nào? Tôi nói cho anh, nhà mẹ đẻ tôi nhiều người lắm, đều là người có thể nháo, không sợ đem sự tình làm loạn đâu.”

Lưu Mai không sợ hãi nói. Tuy rằng nhà mẹ đẻ đuổi cô ra ngoài, nhưng cô tin tưởng chỉ cần không phải đối nghịch với chị chồng, nhà mẹ đẻ vẫn nguyện ý cho cô mặt mũi.

Ngô Quốc Chí hít vào một hơi, “Cô cho tôi chút thời gian, tôi đi chuẩn bị tiền. Tiền chuẩn bị xong sẽ đưa cho cô. Nếu không đợi tháng sau lĩnh lương lại nói?”

“Đừng tưởng bở, nói cho anh biết, ngày mai tầm này tôi ở cổng xưởng tìm anh. Nếu anh không tới, tôi lập tức ồn ào cho mọi người biết.”

“Thời gian quá gấp.” Ngô Quốc Chí đau đầu nói.

Lưu Mai nhếch miệng, “Tôi quản anh gấp hay không!” Cô trước nay đều không phải người sẽ nói đạo lý!

Nói xong xoay người chạy. Còn phải đi làm nữa.

Buổi tối cơm nước xong, theo thường lệ đem những người khác tống cổ ra ngoài, Lưu Mai giao thư cho Tô Du, sau đó lại báo cáo lại sự tình.

Tô Du một bên ngâm chân, một bên đọc thư. “Viết còn rất rõ ràng, Ngô Quốc Chí cùng cô ta nói lời âu yếm thế nào cũng viết ra.”

“Em bắt cô ta viết, như vậy mới có căn cứ.”

Tô Du vừa lòng gật đầu, “Xem ra em vẫn là có chút năng lực. Rất tốt.” Sau đó sắc mặt biến đổi, “Số tiền kia, em nói với chị bao nhiêu thì chị tin. Tình huống thực tế thế nào chị cũng không truy cứu.”

Trên mặt Lưu Mai sửng sốt, sau đó lúng túng nói, “Khụ khụ, chị, em thuận miệng nói như vậy thôi, còn chưa tới tay, em cho rằng không lấy được nhiều như vậy, cho nên mới nói muốn 30 khối.”

“Không sao, như vậy cũng coi như em có điểm mấu chốt. Không ít hơn con số chị nói. Phần vượt quá là năng lực của em lấy được. Mặc kệ được nhiều ít, em cũng có thể giữ lấy. Cái này là chị cho phép.”

Cô nhấn mạnh câu cuối. Cho dù là cầm được nhiều, cũng không phải là Lưu Mai thông minh lừa gạt cô, mà là cô cho phép, Lưu Mai mới có thể có được.

Không quan tâm Lưu Mai có nhiều hay ít thông minh vẫn phải bị cô quản.

Lưu Mai lúc này rất hối hận, biết ngay là đối mặt với chị chồng sẽ như vậy, hay là nên thành thật chút, nếu không, còn chưa nói gì đã không biết là từ nơi nào lòi ra đâu.

Thật đúng là……                                              

“Chị, em tính toán nếu thật sự lấy được, em lấy 20 khối, còn 30 khối kia, em không động đến, đưa hết cho chị.”

Tô Du cười, “Chị nói lời vẫn là giữ lời. Chỉ cần làm tốt chuyện này, chuyện khác chị có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Đều là người một nhà, so đo như vậy nhiều làm gì?”

“Chị, thật sao?”

Lưu Mai hỏi. Nói thật, hiện tại cô có chút sợ chị chồng.

Tô Du cười gật đầu, “Đương nhiên là thật.”

Lưu Mai nhẹ nhàng thở ra, quyết định về sau không bao giờ ở trước mặt chị chồng chơi tiểu tâm tư nữa.

Ngày hôm sau lúc ăn sáng, Tô Du lại cho Lưu Mai tiền ăn cơm. Khiến Tô Lâm hâm mộ ghen tị đến hỏng rồi.

Cầm tiền, Lưu Mai hưng phấn chạy đi, nghĩ giữa trưa có thể lấy được tiền, bước chân cô so với ngày thường nhanh hơn nhiều.

Chờ Lưu Mai đi rồi, Tô Lâm chu mỏ nói, “Chị, sao lại đối với chị ấy tốt như thế?”

“Em ấy gần đây biểu hiện không tồi. Còn nữa, em ấy tăng ca, về sau mỗi tháng có thể đưa thêm chút tiền cho nhà. Đây là chuyện tốt. Em không kiếm tiền lại còn tiêu tiền, không có quyền lên tiếng.”

Tô Lâm: “……” Lời này của chị thật làm tổn thương người khác.

“Chị, chờ em tốt nghiệp cấp 3, em cũng đi làm!”

Tô Du cảm thấy cần thiết để thiếu nữ cao ngạo này nhận thức hiện thực. Bởi vì hiện thực sẽ làm cho nó biết chính mình có mấy cân mấy lượng.

“Em thi đỗ rồi nói sau. Dù sao nhà chúng ta không có trường hợp học lại, thi không đậu thì về đi làm. Anh hai em còn có sức lực để bốc hàng. Em tay nghề không có, sức lực cũng không. Đến lúc đó đừng có ở nhà nhàn rỗi chờ người nuôi.”

Tô Tiểu Chí giơ bắp tay mình lên, nói, “Đúng vậy, Tiểu Lâm, anh xem em ngoại trừ con đường đọc sách, vẫn là ngoan ngoãn đọc sách đi. Bằng không đến lúc đó, ngay cả dọn hàng cũng không có ai thuê.”

“……”

Tô Đại Chí nói, “Tiểu Lâm hiện tại biết làm việc nhà, đến lúc đó sớm một chút tìm đối tượng gả đi cũng được.”

Tô Du liếc mắt một cái, “Đừng có nằm mơ, với điều kiện này của nó, nhiều nhất cũng chỉ tìm được người dọn hàng. Vẫn là cái loại không biên chế. Người có biên chế người ta cũng tìm đối tượng cũng là công nhân chính thức. Đến lúc đó mỗi ngày ăn trấu ăn dưa muối.”

Tô Tiểu Chí: “……” Công nhân dọn hàng tạm thời không biên chế đang ở chỗ này.

Tô Lâm: “……” Quá đả kích người!

……

Trên đường Tô Tiểu Chí ủ rũ cụp đuôi, “Chị, em có phải rất vô dụng không, em là người dọn hàng……”

Tô Du nhìn nó một cái, an ủi nói, “Đừng nói bừa, ba trăm sáu mươi nghề nghề nào cũng có trạng nguyên, không thành công không nên trách chức nghiệp của mình không tốt, muốn trách thì trách chính mình không có bản lĩnh.”

“……”

“Tiểu Chí, phải tin tưởng chính mình là người có bản lĩnh. Em còn trẻ, thời gian còn dài, em hiện tại là người bốc hàng, về sau ai biết có thể trở thành lãnh đạo hay không. Chỉ cần em có một trái tim tiến tới, đừng học anh trai em được chăng hay chớ như vậy, chị bảo đảm em có thể làm lãnh đạo!” Tuỳ tùng của cô có thể kém sao, vậy không phải khiến cô mất mặt, bị kéo chân sau sao?

Tô Đại Chí: “……”

Tô Tiểu Chí lập tức như tiêm máu gà, chí khí ngút trời, “Chị, chị yên tâm, em về sau nhất định sẽ trở thành tổ trưởng ở ban dỡ hàng!”

Tô Du nghẹn ở ngực.

Cô đột nhiên nghĩ đến, có một loại gỗ không thể khắc. Có một loại bùn không trát được tường.

Tới xưởng, Tô Du mới cảm thấy tâm tình tốt. Sự nghiệp quả nhiên là có thể làm tâm tình vui sướng.

Trải qua mấy ngày nay, lần đầu tiên thi đua đã an bài tốt, mùng 1 tháng 11, cũng chính là Chủ Nhật tuần sau, hơn ngày nghỉ của phần lớn mọi người là hôm đó, tương đối dễ tiến hành.

Thông qua công tác liên hệ lần này, Tô Du rốt cuộc cũng đi vào tầm mắt của trung tầng.

Đến Hứa chủ nhiệm cũng không nghĩ đến cô có thể trưởng thành nhanh như vậy, thời gian ngắn, không những ở công hội đứng vững gót chân, còn có thể an bài bọn họ này đó lãnh đạo quản lý phân xưởng làm việc.

Cũng bởi vì như vậy, bà hiện tại rất khó xử.

Đơn xin chuyển chính thức của Tô Tiểu Chí bà đã giao lên, phía bên này khẳng định không thành vấn đề. Ban dỡ hàng bên kia cũng đã chào hỏi qua. Ai biết cố tình lại là xưởng ủy bên kia, chỗ không nên xảy ra vấn đề nhất lại xảy ra vấn đề.

Ai biết xưởng ủy làm sao uống lộn thuốc. Ngày thường luôn mặc kệ chuyện của công nhân sản xuất, hiện tại đến chuyển công nhân bốc xếp cũng làm ra nhiều chuyện như vậy.

Chương trước | Chương sau

Leave a comment