Năm 60 tươi đẹp – Chương 24

Buổi tối làm xong mặt tường, Tô Đại Chí và Lưu Mai không chờ nổi mà đem ổ của mình dọn vào bên trong gian nhỏ. Nói là gian nhỏ nhưng thật ra cũng chỉ đủ kê cái giường, nhấc rèm xong bỏ dép lên giường.

Bởi vì không gian quá nhỏ hẹp, giường cũ của hai người không thể dùng, phải đổi thành giường của Tô Tiểu Chí với Tô Lâm.

Lưu Mai và Tô Đại Chí cũng không một câu oán hận, có thể có một không gian ẩn nấp như vậy, đã làm hai vợ chồng thật thỏa mãn.

So với trước đó cùng mọi người chen chúc tốt hơn nhiều.

Tô Du ngồi trên giường của mình, nhìn Tô Đại Chí và Lưu Mai dọn đi, buông rèm cửa. Rốt cuộc cũng không nhìn thấy nữa, cảm thấy thể xác và tinh thần đều sung sướng.

Sớm nên đem hai vợ chồng này cho ra cạnh cửa mới đúng.

Tô Tiểu Chí và Tô Lâm cũng là vẻ mặt thỏa mãn cười, ban ngày ăn sủi cảo, buổi tối chỗ ngủ cũng rộng rãi.

Cuộc sống này cảm thấy cứ vậy là được rồi.

Sáng sớm hôm sau, Tô Du thức dậy, phát hiện cả nhà đã dậy, nấu cơm giặt quần áo, đến cả Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí hai anh em thích ngủ nướng cũng đã dậy. Dọn dẹp trong phòng ngăn nắp chỉnh tề.

Tô Du ngáp một cái, bữa sủi cảo ngày hôm qua thật không uổng phí. Con ngựa ăn cỏ, rốt cuộc chạy nhanh.

Buổi sáng Tô Du cùng mọi người ăn cháo ngô, nhưng cô có thêm 1 quả trứng gà. Hiện tại vì bổ thân thể, mỗi ngày một quả trứng gà là cố định.

Thời gian dài, mọi người cũng dần dần hình thành thói quen, cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.

Dù sao chị là bởi vì thân thể không tốt mới ăn trứng gà.

Trên đường đi làm, Tô Du lại lần nữa vỗ vỗ Tô Tiểu Chí, “Tiểu Chí, chị nhất định sẽ tìm việc cho em.”

Tô Tiểu Chí: “…… Chị, em tin chị.” Chị, có thể hay không đừng khoác lác.

Tô Du nói, “Trước hết em đừng nói với mọi người, nếu không lại bị hâm mộ ghen tị.”   

Tô Tiểu Chí gật đầu. Nhiều người biết, nếu không thành thì thật mất mặt.

Tô Đại Chí cũng gật đầu.

Hai anh em khó có được một lần ý tưởng nhất trí. Đừng làm chị quá xấu hổ. Dù sao bao nhiêu năm qua, cũng chỉ có lần này chị mạnh miệng. Cũng là một mảnh hảo tâm.

Tô Du híp mắt nhìn hai đứa em trai giữa đường rơi xuống này, nhìn bọn nó tâm tư lộ ra ngoài là biết hai đứa nhãi ranh không tin cô.

Nhưng cô cũng không trông cậy vào chỉ nói khiến người ta tin.

Trước tiên nói với bọn nó một tiếng, làm cho bọn nó trong lòng có một chút ấn tượng, như vậy về sau chuyện này làm xong, sẽ biết người chị này có năng lực đến thế nào.

Cô làm việc cho người, cho tới bây giờ đều không làm anh hùng vô danh.

“Tô Du, xưởng ủy bên kia thông báo cháu qua nói chuyện.”

Tô Du vừa đến văn phòng đã nghe được Hứa chủ nhiệm thông báo.

Nhìn đồng hồ, còn cách thời gian đi làm hai mươi phút. Xem ra xưởng ủy làm việc rất tích cực.

Cô hiếu kỳ nói, “Hứa chủ nhiệm, cô biết chuyện gì không, cháu gần đây không có phạm lỗi.”

“Ai biết được, cũng không thấy nói.” Hứa chủ nhiệm lắc đầu nói, trong lòng cũng có chút lo lắng. Lúc Điền cán sự tới tìm bà, sắc mặt cũng nhìn không ra tốt xấu.

Tô Du âm thầm nhíu mày, xưởng ủy thế mà lại không nói với Hứa chủ nhiệm? Không hợp lý, Hứa chủ nhiệm là lãnh đạo của cô, điều động gì khẳng định là muốn trước tiên chào hỏi. Chẳng lẽ không phải vì chuyện điều động?

Không nghĩ ra, Tô Du cũng không nghĩ nữa, dù sao giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền.

Tới xưởng ủy, mấy cán sự đang ở bên trong dọn dẹp. Trước đây cô đã tiếp xúc qua với vị Cao Khoa này, Cao cán sự đang uống trà, nhìn Tô Du tới, anh ta cười nói, “Ai da, đây không phải đồng chí Tô Du sao?”

Bởi vì Tô Du giúp anh ta được mở mày mở mặt một phen nên hiện tại nhìn Tô Du cũng rất thuận mắt, “Học tập thế nào, nếu là gặp được khó khăn thì tới tìm chúng tôi. Vị trí này của chúng tôi, chính là chuyên môn vì xưởng bồi dưỡng nhân tài. Cô chính là nhân tài dự trữ của chúng tôi.”

Tô Du cười nói, “Cảm ơn lãnh đạo quan tâm, hết thảy vẫn tốt.”

Nghe được xưng hô lãnh đạo, trong lòng Cao cán sự như phóng pháo hoa, thiếu chút cười ha ha ra miệng, kết quả một miệng trà làm sặc đến trong cổ họng.

Tô Du: “……”

Điền cán sự trợn trắng liếc nhìn Cao cán sự, đối với việc anh ta ném thể diện của xưởng ủy như vậy, cảm thấy có chút bất mãn. Sau đó nhìn Tô Du nói, “Đồng chí Tô Du, hôm nay tôi tìm cô lại đây là có việc muốn nói với cô. Là thế này, công hội bên kia chuẩn bị chỉ huy điều động cô sang phụ trách công tác tuyên truyền, hiện tại chúng tôi  chính là muốn biết một chút mong muốn của cô.”

Nghe được lời này, Tô Du vẻ mặt kinh ngạc, kinh hỉ nói, “Tôi  không có ý kiến, tôi nghe theo sự sắp xếp của xưởng.”

Điền cán sự khụ khụ, sau đó đứng lên, lôi kéo Tô Du ra bên ngoài văn phòng, “Là thế này, kỳ thật lãnh đạo chúng tôi cũng xem tư liệu của cô, đối với cô cũng rất vừa lòng. Chúng tôi  là xưởng ủy, so với công hội không khá hơn nhiều sao? Ngày thường tiếp xúc toàn là các lãnh đạo. Tôi  cảm thấy cô có thể chờ một chút, chờ đến lúc chiêu công trực tiếp tới xưởng ủy chúng tôi  bên này.”

“……” Tô Du vẻ mặt sững sờ nhìn Điền cán sự, sau đó trong lòng chửi má nó. Tưởng tôi  là kẻ ngốc sao.

Một câu khiến tôi từ bỏ công tác thật vất vả mới có được, cô thật là có bản lĩnh.

Nhìn Tô Du bộ dáng sững sờ, Điền cán sự cảm thấy mình nói có vẻ có chút tác dụng, tiếp tục khuyên bảo, “Tôi là vì cô, rốt cuộc cô có tài hoa, có năng lực. Hẳn là nên ở vị trí quan trọng hơn mà công tác. Xưởng ủy thật tốt, hơn nữa tôi bảo đảm cô đến lúc đó chỉ cần tham gia khảo thí, bằng vào biểu hiện trước đó, nhất định có thể tiến vào.”

“Điền cán sự, kỳ thật tôi không có năng lực gì. Mấy bài văn kia cũng là tôi nghĩ thật lâu mới viết ra được. Cô nói tôi lớn tuổi như vậy, muốn thực sự có tiền đồ, sao không sớm một chút xuất đầu lộ diện cơ chứ? Văn phòng xưởng ủy quan trọng như vậy, tôi sao dám đi kéo chân sau các cô. Khó được công hội bên này không chê tôi, cái gọi là kẻ sĩ vì người thưởng thức mình mà chết, tôi cảm thấy nếu tôi không đi, thật có lỗi với mọi người.”

Tô Du vẻ mặt hổ thẹn nói.

Điền cán sự nghe vậy, cảm thấy có chút bị đè nén, cô cũng không phải nhìn trúng năng lực của Tô Du, mà chỉ là muốn cho công hội nghẹn một phát. Mỗi lần gặp được chuyện gì thì lại tới xưởng ủy đề yêu cầu, có cơ hội lại đấu đá với xưởng ủy. Vì chuyện này, Lý phó xưởng trưởng rất không vui, nghe nói công hội tới yêu cầu điều động Tô Du qua bên kia, mới phái nhiệm vụ bảo cô công tác tư tưởng cho Tô Du, để cô ấy chủ động cự tuyệt đi công hội, khiến công hội mất mặt.

Sau đó Tô Du có thể tới xưởng ủy hay không thì không ai để ý. Dù sao nếu không thể tới, cũng vẫn là công nhân trong xưởng, không tổn thất gì.

Chính là không nghĩ tới Tô Du người này ngốc như vậy, sao không hiểu lời cô nói chứ.

“Đồng chí Tô Du, cô cần phải nghĩ kỹ, đây chính là xưởng ủy. Rất tốt đấy!”

Tô Du ngơ ngác sờ sờ đầu. Cô biểu hiện tài hoa như vậy sao, có thể làm nhiều người như vậy tranh đoạt?

Cô còn chưa bắt đầu phát huy đâu. Những người này đối với nhân tài cũng không yêu cầu thấp như vậy chứ.

“Công hội muốn tôi. Tôi không đi thì không tốt. Trước kia không ai muốn tôi, hiện tại bọn họ nguyện ý muốn tôi, lòng tôi đặc biệt cảm kích. Nếu tôi hiện tại nói không đi, thì thật ngượng ngùng.”

“Sao mà ngượng ngùng?”

“Trong lòng ngượng ngùng.” Cô sờ sờ ngực mình.

Điền cán sự: “……” Cô xem như đã nhìn ra, Tô Du này chính là kẻ lỗ mãng, người hồ đồ nói không thông được. Khó trách nhiều năm như vậy không xuất đầu, với cái tính này, nếu không phải gặp cứt chó vận, cả đời cũng đừng nghĩ lăn lộn ra tên tuổi.

“Được, nếu như vậy, buổi chiều tôi cho cô làm thủ tục. Những lời tôi nói với cô lúc nãy cô đừng nói với người khác, dù sao tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cô.”

Tô Du thành thật gật gật đầu, sau đó cảm kích nắm tay Điền cán sự, “Điền cán sự, cảm ơn cô, những lời hôm nay cô nói, tôi sẽ nhớ kỹ. Ai đối tốt với tôi, cả đời tôi cũng không quên đâu.”

Điền cán sự miễn cưỡng cười cười.

Ra khỏi văn phòng, Tô Du về tới phân xưởng, chủ động tìm Hứa chủ nhiệm thẳng thắn nói chuyện này. Xưởng ủy bên này làm không đạo nghĩa, cô cũng không thể không nói, nếu vậy có khi Hứa chủ nhiệm còn tưởng rằng là cô ở giữa ngầm giở trò…… Khụ khụ, tuy rằng sự thật đúng là như thế.

“Cái khác không nói, cháu chính là cảm thấy rất hoang mang, chuyện này hẳn là nên nói với cô, cô đồng ý, cháu mới có thể đồng ý.”

Lời này làm trong lòng Hứa chủ nhiệm thoải mái, cũng cảm thấy xưởng ủy làm việc khó coi.

Ngay sau đó kéo Tô Du vào trong văn phòng, đóng cửa lại, cười nói, “Đây chính là chuyện tốt, về sau cháu cũng là người ngồi văn phòng, không cần vất vả như trước.”

“Hứa chủ nhiệm, cháu không cảm thấy vất vả. Ở đâu cũng giống nhau, mọi người đều đối với cháu tốt như vậy, cháu cùng mọi người ở bên nhau giống người một nhà. Huống chi cô chiếu cố cháu như vậy, đi chỗ khác, cũng không biết các lãnh đạo khác còn có thể quan ái cháu như vậy hay không. Hứa chủ nhiệm, cháu rất luyến tiếc cô.” Tô Du nói có chút nghẹn ngào.

“Ai da, nói cái gì ngốc đâu, vẫn ở cùng một đơn vị, về sau cơ hội gặp mặt nhiều lắm. Nói nữa, lãnh đạo công hội rất quan tâm công nhân chúng ta. Lần trước cháu sinh bệnh không phải cũng là bọn họ chiếu cố cháu sao?”

Tô Du gật đầu, trên mặt lộ ra cảm kích tươi cười, “Đúng vậy, chính là bởi vì diều này, cho nên lòng cháu rất vui, nếu là bộ phận khác, cháu thật đúng là có chút sợ hãi. Nhưng mà cháu nghĩ, chờ cháu đến công hội, có lẽ về sau có thể trợ giúp phân xưởng của chúng ta. Trước kia không phải luôn có việc đi tìm công hội hỗ trợ sao, về sau phân xưởng chúng ta có chuyện gì đều có thể đi tìm cháu, nơi này chính là nhà mẹ đẻ của cháu.”

Nghe Tô Du nói như vậy, Hứa chủ nhiệm cũng nghĩ đến điểm này, cái gọi là trong triều có người làm quan mọi chuyện dễ. Công hội tuy rằng khác với xưởng ủy, nhưng chuyện phải quản đến cũng rất nhiều. Đặc biệt là rất nhiều lúc phân phối phúc lợi đãi ngộ, công hội bên này có được rất nhiều số phiếu.

“Tô Du, cháu có cái tâm này thì tốt rồi. Không uổng cô trước đây đối tốt với cháu.”

“Trước kia mọi người đối với cháu tốt, trong lòng cháu đều nhớ kỹ. Cả đời đều quên không được.” Tô Du cười nói.

Tuy rằng được điều đi rồi, Tô Du cũng không lười biếng làm việc, ngày thường làm việc như thế nào, vẫn là làm theo làm như vậy.

Giữa trưa, xưởng ủy truyền xuống lệnh điều động. Điều Tô Du đến công hội, đảm nhiệm cán sự tuyên truyền.

Cái điều lệnh này đột nhiên tới, quả thực làm toàn bộ bộ phận sản xuất sợ ngây người.

Một công nhân dệt, làm công nhân mười mấy năm, vậy mà còn có cơ hội được điều ra ngoài.

Chả lẽ mặt trời mọc ở phía Tây.

Chuyện này quá hiếm lạ, mọi người cảm thấy so với tuyển từ bên ngoài tiến vào càng hiếu kỳ hơn, cho nên, rất nhanh các bộ phận đều đang đàm luận chuyện này.

Tan tầm, Tô Du mới đến cửa, Tô Tiểu Chí đã xông tới.

“Chị, chị thật sự đi công hội hả?”

Nó kích động mặt đỏ tai hồng.

Tô Đại Chí cũng ở bên cạnh lộ vẻ kích động, thậm chí mang theo chút kiêu ngạo.

Đối với bọn họ, có thể ngồi văn phòng trong xưởng đều là tiểu lãnh đạo.

Trong xưởng bao nhiêu là công nhân, người ngồi văn phòng lại chỉ có vài người, có thể không quý giá sao.

Nói với người khác chị mình làm ở công hội, cũng làm người cảm thấy kiêu ngạo.

Tô Du cười nói, “Chị cũng thực ngoài ý muốn, buổi sáng mới đến xưởng, xưởng ủy đã kêu đi nói chuyện. Giữa trưa chị còn định nói với các em.”

“Chị, sao chị lại được tới công hội?” Tô Đại Chí hiếu kỳ nói.

Tô Du kích động nói, “Chị cũng không biết, hình như là bởi vì mấy bài văn chị viết, bọn họ cảm thấy chị có thể viết văn tốt. Chuyện của lãnh đạo, ai biết rõ ràng đâu. Nhưng đây là chuyện tốt. Buổi tối nhà ta ăn mì.”

Chương trước | Chương sau

Leave a comment