Năm 60 tươi đẹp – Chương 22

Xưởng dệt cũng không phải là quá lớn, rất nhanh chuyện Tô Du lên báo đã truyền khắp xưởng.

Cả lần này, đã là lần thứ hai Tô Du lên báo, chẳng qua lần trước là báo trong xưởng, ảnh hưởng không lớn. Lần này thì khác. Đây chính là lên báo của tỉnh thành. Nhân dân toàn tỉnh đều có thể xem được. Không chừng còn có thể cho nhân dân cả nước xem.

Ở thời đại mà TV còn chưa phổ cập này, chuyện lên báo so với lên TV còn hấp dẫn hơn.

Đặc biệt người lên báo lại là đồng chí công nhân làm việc bên cạnh mình. Chuyện này giống như bên cạnh mình đột nhiên sinh ra một đại minh tinh.  

Mà ấn tượng của mọi người trong xưởng với Tô Du cũng chậm rãi từ một công nhân không có tiếng tăm gì, nữ thanh niên lớn tuổi chưa gả, biến thành hình tượng nữ thanh niên đầy hứa hẹn.

Không có năng lực có thể lên báo sao? Đương nhiên là không có khả năng!

Trước kia ở trong xưởng, hỏi ai là Tô Du, người biết cũng không nhiều lắm, hiện tại toàn bộ trong xưởng, hỏi Tô Du, ai cũng biết là người viết văn được đăng báo.

Đến cả Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí cũng được thơm lây.

Tô Tiểu Chí vừa làm việc vừa cùng mọi người khoác lác, “Chị tôi từ nhỏ đã học giỏi, nếu không phải chăm sóc anh em bọn tôi, hiện tại nói không chừng còn có thể là sinh viên. Hiện tại ở trường học cũng là cán bộ, làm lớp trưởng. Biết lớp trưởng là thế nào không, chính là phải quản toàn bộ học sinh.”

Có cụ ông trêu ghẹo nói, “Tiểu Chí, sao cậu không đọc sách. Chị cậu học giỏi như vậy, sao cậu không học?”

“Cháu là đàn ông, lớn như vậy, còn có thể chờ chị cháu nuôi sao?” Tô Tiểu Chí mặt không đỏ tim không đập nói. Dù sao trong nhà có một người đi học là được.

“Chị cậu mấy năm nay vất vả không uổng phí.”

“Tất nhiên, bọn cháu đều hiểu rõ chị tốt với bọn cháu.” Tô Tiểu Chí vẻ mặt tự hào nói. Nó cũng không phải là bạch nhãn lang. Biết chị tốt.

Kho hàng bên này, Tô Đại Chí cũng bị mấy người đồng nghiệp hỏi về sự tích quang vinh của chị mình.

Nghe mọi người tán dương, hắn trong lòng kiêu ngạo đến không chịu được. Trước kia bởi vì trong nhà nghèo, luôn cảm thấy không dám ngẩng đầu, lúc này cũng cảm thấy nở mặt nở mũi, “Chị tôi ngày thường đều thích đọc sách xem báo tự mình học tập. Đừng nhìn chị ý không được học cấp 3, chữ chị ấy so với sinh viên đại học còn đẹp hơn. Tiểu Lâm nhà chúng tôi cũng không viết được bằng chị ấy. Chị ấy có năng lực, đều là vì bọn tôi mà chậm trễ.”

Lời này nói xong, Tô Đại Chí trong lòng càng cảm thấy chính mình thật xin lỗi chị. Nếu lúc trước hắn hiểu chuyện, giúp đỡ chị chia sẻ chuyện trong nhà, không chừng chị có thể sớm một chút xuất đầu lộ diện.

Cái nhà này cũng trở nên tốt hơn.

Đều do bọn họ liên lụy tới chị.

Ngay cả Tô Lâm ở trong trường, với Lưu Mai ở xưởng sắt thép, đều được hưởng ké một hồi vinh quang. Đứa lớn đứa bé đều phổng mũi, cảm thấy có người chị như vậy rất có thể diện.

Là người trong cuộc nhưng Tô Du thật sự rất khiêm tốn. Ngoại trừ lúc Hứa chủ nhiệm nói tin tức tốt với cô, cô kích động trong chốc lát xong, sau đó rất điệu thấp, trên cơ bản sẽ không đàm luận chuyện này.

Rốt cuộc một chuyện tốt nói lần thứ nhất thì thú vị, lần thứ hai thì rôm rả. Tới lần thứ ba thứ tư, thì biến vị, dễ dàng làm người cảm thấy phản cảm. Mục đích cô viết báo là muốn biểu đạt chính mình có tư tưởng tiến bộ, cũng không thể làm mọi người cảm thấy cô là người yêu thích danh lợi.

Các nữ đồng chí làm việc cùng cô còn lôi kéo cô nói chuyện này, “Cô nói xem cô với chúng tôi mỗi ngày cùng nhau se vải, cô học viết văn lúc nào thế, còn được lên báo. Sao tôi không có cái năng lực này chứ.”

Trong giọng nói nhiều ít mang theo chút hương vị hâm mộ ghen ghét.

Tô Du cười nói, “Không có gì hiếm lạ. Nếu không các cô cũng cân nhắc thử xem, tôi lúc trước cũng là như vậy. May là hiện tại xã hội tốt, nếu không thì người như tôi viết văn sao có cơ hội lên báo. Viết ra một đóa hoa, cũng không ai xem. Tôi không có ý tưởng khác, cũng chỉ thành thật làm nhiều việc. Lên báo lại không thể khiến những công việc này tự nó làm xong được.”

Nghe Tô Du nói như vậy, mọi người vốn còn bởi vì chuyện Tô Du lên báo, cùng Tô Du có chút xa lạ, lập tức cảm thấy Tô Du vẫn là đồng chí cùng giai cấp với các cô. Cùng các cô vẫn trong một vòng tròn. Vì thế mọi người lại bắt đầu nói nói cười cười đàm luận bát quái của các nhà. Cũng không ai lấy Tô Du làm câu chuyện nữa.

Nhưng cũng có người tính toán trở về phải nói với bọn trẻ trong nhà, để bọn nó cũng viết văn gửi ra ngoài. Không thể nào đến Tô Du còn được lên, mà bọn nhỏ cũng đi học mà không lên được.

Nhìn thái độ của mọi người chậm rãi khôi phục bình thường, tâm tình của Tô Du càng tốt. Làm một đồng chí tốt, sao có thể thoát ly quần chúng nhân dân. Sao có thể cùng các anh chị em giai cấp công nhân xa lạ.

Chờ về sau cô thay đổi công tác, vẫn là muốn lấy công nhân làm cơ sở.

Ai, cũng không biết hiện tại lửa đã đủ mạnh hay chưa. Nếu không được, cũng chỉ có thể chờ qua ngày 1/10 lấy được chứng nhận tốt nghiệp rồi tham gia chiêu công.

Lúc này, ở công hội, Hồ uỷ viên đang xin chủ tịch Tôn, muốn cho đồng chí Tô Du tới công hội công tác, đến lúc đó làm trợ thủ cho bà. Xưởng báo trong xưởng còn có ngày thường bên ngoài hoạt động tuyên truyền rất nhiều, toàn bộ công hội chỉ có hai cán sự, hơn nữa đối với bà không có trợ giúp gì lớn, lúc này nhìn thấy Tô Du thì cảm thấy rất vừa lòng.

“Chữ viết đẹp, hơn nữa biết viết văn vẻ, mấu chốt là có thể bắt lấy trọng điểm. Văn của cô ấy tôi đều xem qua, bắt rất chuẩn tư tưởng trung tâm. Chúng tôi làm tuyên truyền chính là phải nắm bắt tư tưởng, đồng chí Tô Du rất thích hợp.”

Chủ tịch Tôn là nam đồng chí khoảng 57-58 tuổi. Đối với chuyện của các nữ đồng chí trong xưởng dệt, ông rất ít khi quản đến, chủ yếu là giao lưu tư tưởng cùng một vài người thượng tầng của công hội. Cho nên đối với Tô Du còn chưa quen thuộc.

Nghe được Hồ uỷ viên nói, ông đem các bài báo Tô Du viết ra xem một lượt.

“Đồng chí này……”  chủ tịch Tôn đang nói thì dừng lại.                  

Hồ uỷ viên nói, “Chủ tịch Tôn, đồng chí  này như thế nào?”

“Hoặc là có thiên phú, hoặc chính là người thông minh.”

Làm người từng trải, chủ tịch Tôn lập tức nhìn ra trọng điểm.

Mấy bài này vì sao có thể được đăng lên, đầu tiên là báo của xưởng, bởi vì đem toàn bộ các lãnh đạo trong xưởng khen một lần. 

Lần này lên báo của tỉnh, thì ca ngợi tổ quốc và xã hội, bao gồm cả đồng chí chủ tịch.

Mấy bài văn này thật là gãi đúng chỗ ngứa.

“Người tôi đã thấy, là một người rất thành thật.” Hồ uỷ viên khẳng định nói, “Nếu là thông minh, cũng không đến mức ở trong xưởng mười năm cũng không xuất đầu. Nếu không phải bởi vì lần trước té xỉu, được công hội giúp đỡ, làm cô ấy cảm nhận được sự ấm áp, tư tưởng của cô ấy cũng sẽ không đạt được sự tăng vọt như vậy.”

Chủ tịch Tôn nghe vậy, cẩn thận nhìn bài báo, “Vậy chính là có chút thiên phú. Nhưng mà bằng cấp không đủ, trong xưởng có quy định rồi.”

“Tôi đã tìm Cao cán sự bên xưởng ủy hỏi qua, anh ta nói, thành tích rất tốt, đến cô Từ cũng nói, có thể tốt nghiệp trước. Đây chỉ là chuyện sớm muộn.” Hồ uỷ viên kiên quyết nói.

Dù sao sớm hay muộn phải nhận người vào, cùng với tìm một người còn chưa biết thế nào, còn không bằng tìm một người quen thuộc, ít nhất hiểu tận gốc rễ, biết phẩm tính, cũng biết có năng lực gì.

Cái khác không nói, chỉ riêng chữ viết của Tô Du, về sau bà có thể tiết kiệm được không ít sức lực.

Đã nói đến mức này, chủ tịch Tôn cũng không còn gì để phản bác, “Vậy được, cô với người bên nhân sự của xưởng ủy làm một chút thủ tục, cùng vị đồng chí này gặp mặt nói chuyện một chút đi”

Hồ uỷ viên đến xưởng ủy bên này nói chuyện, Cao cán sự bưng chén trà nói, “Tôi lúc trước đã cảm thấy vị đồng chí này tư tưởng giác ngộ cực kỳ cao, cũng rất giỏi về học tập, đối với tư tưởng tinh thần của đồng chí chủ tịch cũng học tập rất đúng chỗ. Đồng chí như vậy, tôi cảm thấy mạnh hơn nhiều các đồng chí trẻ tuổi. Lúc trước chuyện để đồng chí ấy đi học, chính là tôi thúc đẩy. Xưởng ủy chúng tôi chính là vì đơn vị bồi dưỡng nhân tài.”

Các cán sự khác trợn trắng mắt. Bồi dưỡng nhân tài cái rắm, lúc trước bị bọn họ nói không rên một tiếng. Lúc này lại vênh váo.

Nhưng mà Hồ uỷ viên không biết những việc này, bà gật đầu phụ họa, “Tôi cũng nghĩ như vậy, tuổi lớn một chút nhưng là người trầm ồn. Làm việc chính là cần trầm ổn.”

Tiểu Điền phòng nhân sự giúp đỡ tìm hồ sơ, “Kỳ thật hiện tại còn chưa tới lúc chiêu công, bây giờ điều động có phải hơi sớm không?”

“Sớm gì, chiêu công đó là đối ngoại, đối với chúng ta nhân viên nội bộ, thời điểm nào cũng không sớm. Sớm một chút lại đây, có thể sớm một chút thích ứng công tác.” Hồ uỷ viên kiên quyết nói.

Nếu quyết định muốn Tô Du tới bên này công tác, bà nhất định phải hoàn thành. Chuyện của công hội, không tới phiên xưởng ủy bên này nói ra nói vào.

Thấy thái độ của Hồ uỷ viên, Tiểu Điền cũng không nói gì, mang hồ sơ của Tô Du ra.

“Qua 1/10, tôi sẽ thông báo với cô ấy tới làm thủ tục.”

Không đợi đến buổi chiều, Tô Du đã nghe được tin tức.

Nghiêm Tiểu Phương ở công hội nghe được tin tức, sau đó không chờ tan tầm đã trộm chạy tới báo tin tức tốt này với Tô Du.

Tô Du cả người ngây ra như phỗng.

“Thật hay giả vậy, tôi còn có thể đến công hội sao?”

“Đương nhiên là thật, tôi lừa cô làm gì. Đồng chí Tô Du, chúc mừng cô, về sau cô cũng là một phần tử của công hội. Là cán sự của công hội chúng ta.”

Nghiêm Tiểu Phương vẻ mặt hưng phấn nói, thậm chí mang theo chút tự hào.

Ở trong lòng cô, Tô Du chính là thông qua cô, cùng cô tiếp xúc, cho nên càng ngày càng ưu tú. Cô tận mắt nhìn thấy Tô Du trưởng thành nên người.

Cô thấy được một nữ nhân bị vận mệnh chèn ép không hạnh phúc, rốt cuộc xoay người, từ nay về sau, trở nên không giống trước kia.

Tô Du vui quá mà khóc, bắt lấy tay Nghiêm Tiểu Phương không buông ra. “Nghiêm cán sự, sao tôi cảm thấy như đang nằm mơ. Tôi thế mà còn có một ngày được như thế này. Sao có thể chứ, tôi chỉ là một công nhân dệt, tôi ở đơn vị làm nhiều năm như vậy, tôi cho rằng tôi cả đời làm cái này…… Thật sự không dám mơ. Nghiêm cán sự, cảm ơn cô, tôi đời này đều nhớ đến sự giúp đỡ của cô. Là cô cho tôi con đường mới.”

Nghiêm Tiểu Phương cũng kích động sắc mặt đỏ bừng. “Đồng chí Tô Du, về sau tôi là đồng nghiệp với cô. Cô có thể đến văn phòng công hội, tôi từ đáy lòng mừng cho cô.”

Tô Du cảm kích ôm Nghiêm Tiểu Phương khiến sắc mặt Nghiêm Tiểu Phương càng đỏ.

“Cảm ơn cô.”

Tô Du thật tình nói. Lúc trước cô tiếp xúc với Nghiêm Tiểu Phương, phần lớn là vì kế hoạch của mình, muốn ở công hội bên này làm quen. Có thể thành công, cũng là vì Nghiêm Tiểu Phương quả thật là một đồng chí thích giúp đỡ người khác.

Về sau cô muốn coi Nghiêm Tiểu Phương như bạn tốt của mình. Ở khả năng cho phép cũng muốn giúp đỡ cô ấy.

Bởi vì qua 1/10 mới điều động, cho nên Tô Du cũng không nói với bất kỳ ai. Bao gồm cả người nhà. Lo lắng đột nhiên xuất hiện tình huống nào đó.

Nhưng trong lòng Tô Du lại bắt đầu cân nhắc một vấn đề.

Đó chính là, mình điều động đến công hội rồi, biên chế ở bộ phận sản xuất của mình làm thế nào.

Nếu theo cách nói của Nghiêm Tiểu Phương. Công hội vốn là muốn chiêu công ở bên ngoài. Chứng minh công hội có biên chế.

Như vậy cô điều động qua, là lấy biên chế của công hội, vậy biên chế cũ của mình thì sao?

Đừng nhìn cô ngày thường đối với nhà họ Tô áp bức, chính là thời điểm mấu chốt, cô vẫn phân rõ trong ngoài. Người trong nhà lừa dối một chút, tiền vẫn đến trong túi mình. Nhưng nếu đi ra ngoài lừa dối, đó chính là phạm tội.

Cương vị công tác này, cần giữ lại. Vẫn phải đợi qua 1/10 rồi nghĩ cách. Không thể để tiện nghi cho người khác.

Bởi vì 1/10 là Quốc khánh được nghỉ một ngày, cho nên ngày cuối cùng của tháng 9 đi làm tan tầm, Tô Du đi lãnh tiền lương.

Cô lập tức lãnh ba phần tiền lương. Ngoại trừ của mình 35 nguyên, Tô Đại Chí 40 nguyên, còn có Tô Tiểu Chí làm lâm thời công được mười tám nguyên. Lần này lãnh tới gần một trăm đồng tiền.

Những người cùng đi theo tới lãnh lương, đỏ mắt thấy trong tay Tô Du cầm một chồng tiền dày cùng một đống phiếu.

Nhưng hâm mộ cũng không được, người ta có hai em trai tốt.

Mọi người rất nhanh đã phản ứng lại.

Hiện tại Tô Du cũng không phải là gái lỡ thì bị trong nhà bóc lột sạch sẽ, một chút tác dụng cũng không có nữa.

Người ta hiện tại là đương gia nhà họ Tô, cầm tiền của cả nhà.

Có tiền, giá trị con người tự nhiên không giống trước kia.

Hơn nữa Tô Du hoặc nhiều hoặc ít còn biểu hiện ra chút tài hoa, cho nên chọc đến trong xưởng một vài bà cô bắt đầu động tâm tư. Nói bóng nói gió hỏi thăm chuyện đối tượng của Tô Du.

Tô Du không rảnh để ý tới những việc này, tan tầm xong, cô mang theo Tô Tiểu Chí cùng đến tỉnh thành nơi xưởng than đá bên kia tìm Trần Thu Hương lấy lò than.

Trần Thu Hương đã sớm chờ ở trong rừng cây nhỏ. Thấy Tô Du tới, huýt sáo.

“Lớp trưởng, tuy rằng cũ, nhưng anh tôi đã sửa qua, còn có thể dùng thật lâu. Bên trong bỏ chút than đá. Về sau nếu cô cần dùng than đá, phải đi làm cái giấy mua than đá.” Trần Thu Hương nhỏ giọng nói.

Tô Du cười nói, “Cô làm việc tôi rất yên tâm, tôi cũng mang đến cho cô chút tài liệu ôn tập, có rảnh thì xem. Đều là tôi tổng kết trọng điểm. Đọc nhiều sách không thiệt được.”

Tô Du đem vở đưa cho Trần Thu Hương, “Tôi đi trước, đến trường học lại nói chuyện, đỡ phải cho cô gặp rắc rối.”

Trần Thu Hương ôm vở gật đầu. Cũng không hỏi chuyện vải dệt. Tô Du nói với cô, vải dệt với bếp lò không được mang đi cùng nhau, nếu bị bắt được, cũng có thể nói là tặng đồ. Mà không phải là giao dịch.

Chờ Trần Thu Hương ra cánh rừng, Tô Du và Tô Tiểu Chí lại đợi mười mấy phút mới rời đi.

Tô Tiểu Chí hưng phấn xách theo lò than, “Chị, thế này thì bệ bếp nhà mình có phải muốn dỡ ra không? ”

“Là nên dỡ ra. Chiếm vị trí. Chị chuẩn bị đem tường cũng dỡ xuống, hướng bên ngoài đẩy ra một chút, ngăn thành cái phòng nhỏ, để anh em ở đó đặt cái giường.”

Ở chỗ để bệ bếp, tác dụng chính là nấu cơm cũng chiếm hai ba mét vuông, hơn nữa bên cạnh lại để chút than củi đồ vật linh tinh, lại chiếm một ít vị trí, nếu có thể dỡ xuống, đặt cái giường nhỏ vào, lại vây lên, về sau Tô Đại Chí và Lưu Mai có thể cùng bọn họ cách ra, không cần lo lắng bọn họ làm việc khiến mình xấu hổ. Còn chuyện hai vợ chồng có cảm thấy chật không, không phải phạm vi cô suy xét. Cô làm chị còn phải thay bọn họ lo lắng không gian riêng tư, còn dám yêu cầu nhiều như vậy?

Lúc hai người về đến nhà trời đã tối rồi.

Các nhà các hộ bắt đầu nấu cơm. Chỉ có nhà họ Tô bên này không nấu cơm.

Tô Du giữa trưa nói với Tô Lâm, buổi tối không cần làm cơm, chờ cô trở về mới nấu.

Tô Du nói, Tô Lâm không dám phản kháng, nó gần đây phát hiện thái độ của chị đối Lưu Mai càng ngày càng tốt, cái này hoàn toàn là bởi vì biểu hiện gần đây của Lưu Mai. Tô Lâm có chút cảm giác bị uy hiếp, lo lắng cho mình lại bị Lưu Mai đè ép, trở thành người có địa vị thấp nhất trong nhà. Cho nên hiện tại nó đối với Tô Du chính là nói gì nghe đấy.

Dù sao nó cũng không tin một đứa em gái ngoan ngoãn, còn có thể kém một đứa ngoan ngoãn em dâu.

Nhìn thấy Tô Du với Tô Tiểu Chí từ bên ngoài vào. Tô Lâm vui vẻ chạy tới, “Chị, hai người sao giờ mới trở về. Chị bảo em không nấu cơm, em cũng chưa nấu. Chị dâu vẫn luôn kêu đói. Các anh chị chưa ăn, sao phải cho chị ấy ăn.”

Thấy Tô Lâm làm khó dễ Lưu Mai, Tô Du cũng coi như không nghe thấy. Chỉ chỉ vào Tô Tiểu Chí, “Nhà ta hôm nay dùng lò than.”

Đôi mắt Tô Lâm tức khắc phát sáng. Người nấu cơm luôn đối với công cụ nấu cơm cảm thấy thân thiết .

“Ở đâu ra vậy?”

“Đương nhiên là mua!” Tô Tiểu Chí nói.

Chị nói, không thể để ai biết đây là người khác tặng, nếu làm người ta hâm mộ ghen tị thì sao?

Tô Du quay đầu lại nói, “Em cả ngày nhóm lửa nấu cơm cũng rất vất vả, khói cũng nhiều. Về sau có lò than sẽ thuận tiện hơn.”

Tô Lâm cảm động rối tinh rối mù. Chị rốt cuộc cũng biết nó nấu cơm vất vả. Về sau có lò than, nó sẽ nhẹ nhàng hơn. Chị đối với nó thật tốt.

Chương trước | Chương sau

2 thoughts on “Năm 60 tươi đẹp – Chương 22

  1. “Bởi vì mười một là Quốc khánh” mình nhớ không lầm ngày QK bên đó là ngày 1/10, bạn kiểm tra lại xem nhé, với lại khúc dười có nói ngày đi làm cuối cùng của tháng 9 đó ạ.

    Liked by 1 person

Leave a comment