Năm 60 tươi đẹp – Chương 19

Tô Du còn đang ở phòng tắm nói nói cười cười với mọi người, thím Lưu đã lẻn đến cửa nhà họ Tô.

Cũng mặc kệ người nhà họ Tô có ở nhà không, dù sao chỉ cần Tô Du không ở nhà thì mụ ta không sợ.

Thím Lưu ngồi xổm bên cạnh Lưu Mai, nhỏ giọng nói, “Mai Tử, cháu thế nào, sao đã trở lại? Còn giặt quần áo? Cháu bị ngu à, nhà họ Tô nhiều người như vậy không ai giặt, cháu giặt làm gì?”

Nhìn thím hai nhà mình, uỷ khuất trong lòng Lưu Mai tức khắc dâng lên.

Nhà mẹ đẻ tuy rằng mặc kệ, nhưng trong đại viện tốt xấu cũng còn có người lớn quan tâm.

“Thím, cháu thật khổ. Nhà mẹ đẻ mặc kệ cháu, hiện tại Tô Đại Chí cũng lòng lang dạ sói, chuyện gì cũng nghe chị hắn, còn bắt cháu làm việc. Không giặt quần áo không cho ăn cơm, thím nói bọn họ có ác hay không?”

“Quá ác.”

Thím Lưu liên tục gật đầu. “Cháu nên tiếp tục cùng bọn họ giận dỗi!” Tốt nhất là làm đến nhà họ Tô không yên bình được.

Mụ cũng không phải là quan tâm đứa cháu gái này, bản thân lại không phải không có con gái, quan tâm con gái nhà người ta làm gì, mụ là không quen nhìn nhà họ Tô quá đắc ý, đặc biệt là đứa con gái lớn Tô gia, không có gì cũng phải châm chọc mụ ta vài câu, làm hiện tại mọi người trong viện đều dùng ánh mắt khác nhìn mụ.

Lưu Mai cả giận, “Cháu chỉ có một mình làm thế nào được, cả nhà bọn họ xem cháu như kẻ địch, Tô Đại Chí cũng là đồ không có lương tâm!”

“Còn có thím đây, chả lẽ thím còn không giúp cháu? Còn có chú hai, chị họ, anh Đại Khánh, sợ gì chứ?”

Thím Lưu lưu loát mà đọc hết tên cả nhà ra làm Lưu Mai tự tin mười phần. Vẫn có người chống lưng cho mình.

“Thím Điền, lúc khác chúng ta lại nói, chuyện lần trước nói với thím vẫn chưa xong đâu.” Trong viện truyền đến tiếng Tô Du, hiển nhiên là rửa mặt xong rồi đã trở lại.

Nghe được tiếng, thím Lưu đứng dậy chạy về nhà. Sáng sớm, mụ không muốn lại bị nhà họ Tô châm chọc đâu.

Lưu Mai: “……”

Tô Du đi tới cửa, Tô Lâm nhanh cáo trạng, lúc nãy thím Lưu cùng Lưu Mai lẩm nhẩm thì thầm với nhau, nó cũng không tiện đi nghe, dù sao chắc chắn cũng không phải lời hay gì.

“Không sao, tự do ngôn luận.” Tô Du cười vào nhà treo khăn lông lên, sau đó cầm lược chải đầu.

Thu thập ổn thỏa xong mới nói, “Tiểu Lâm, cơm sáng nấu xong chưa?”

“Xong rồi ạ.” Tô Lâm nhanh đáp, sau đó bắt đầu đem hỗn hợp khoai lang khô với gạo nấu thành cháo múc vào khay tráng men. Từng đợt mùi hương bay tới làm bụng mọi người kêu ầm ĩ.

Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí rửa mặt xong cũng ở trong sân ngửi được hương vị, nhanh chạy về nhà ăn cơm.

Tô Du cầm cái muỗng bắt đầu chia.

Nhìn Lưu Mai đi vào, cô xụ mặt nói, “Giặt xong rồi à?”

“Em ăn xong lại giặt tiếp.”

“Tiểu Lâm, chị mới vừa nói gì?”

“Chị nói, khi nào giặt xong mới được ăn cơm.”

Tô Du nhìn Lưu Mai, “Tôi xem cô có thời gian nói chuyện, không có thời gian giặt quần áo, lúc này lại có thời gian ăn cơm? Giặt xong rồi ăn. Không làm lại muốn ăn cơm. Trừ phi Đại Chí không ăn nhường cho cô ăn!”

Tô Đại Chí bất mãn nhìn Lưu Mai, “Mau đi giặt quần áo.”

Rõ ràng có thể được chia lương thực, lại lười biếng không làm, tới ăn phần của hắn, làm hắn ăn không đủ no.

Lưu Mai tức dậm chân, “Tô Đại Chí!”

“Kêu cái gì, không muốn giặt quần áo cũng được.” Tô Du vừa ăn vừa nói.

Ánh mắt Lưu Mai sáng lên.

“Mỗi tháng nộp lên toàn bộ tiền lương cùng trợ cấp.”

Lưu Mai thay đổi sắc mặt, “Vì cái gì chứ?!”

“Tiểu Lâm hầu hạ các ngươi ăn uống tiêu tiểu, tôi phải bồi thường cho nó một chút. Cái khác không nói, mua quần áo là cần thiết. Bằng không, vì cái gì mà một học sinh phải hầu hạ cô?”

Tô Lâm vốn đang có chút bất mãn, nghe được Tô Du nói lời này, lập tức hãnh diện ngẩng cao đầu.

Chỉ cần chị mua cho nó quần áo mới, giặt quần áo cũng không tính gì.

Tô Tiểu Chí mồm to ăn xong cũng nói, “Em đồng ý lời chị nói, tiền lương em cũng giao, cớ gì chị dâu không giao?”

Lưu Mai nhìn cả nhà này, tức đến dậm chân. Đang chuẩn bị cãi lại lại nghe Tô Du nói, “Tôi biết cô nghĩ trong đại viện còn có người Lưu gia giúp đỡ cô, lại muốn làm loạn có phải hay không? Tôi nói cô cũng thật là không có đầu óc, nhà họ Lưu nếu thật sự muốn giúp đỡ, nên đón cô đến nhà bọn họ ăn cơm, hoặc cũng sẽ giúp cô giặt quần áo chia sẻ một chút. Kết quả người ta làm gì, không những khiến cô chậm trễ, còn châm ngòi làm cô sinh sự. Cô nghĩ xem, cô nháo xong có chuyện gì tốt? Trừ bỏ bị chúng tôi đuổi ra ngoài, cô một chút chỗ tốt cũng không có. Nhà họ Lưu coi cô như kẻ ngốc mà chơi thôi.”

Lưu Mai cả người cứng đờ. Sau đó quay đầu lại nhìn nhà thím Lưu, bên kia người một nhà đang ăn cơm sáng.

Cũng không gọi cô ta sang ăn……

Lại quay đầu nhìn Tô Du, vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc, trong lòng nghẹn lại, xoay người đi ra ngoài bắt đầu dùng sức giặt quần áo.

Trong lòng có chút oán thím hai, lúc nào nói chuyện chẳng được, tại sao phải chọn lúc nó làm việc đến nói chuyện. Nếu thật sự thành tâm giúp nó, sao không giúp đỡ giặt quần áo?

Chờ đến khi mọi người ăn xong bắt đầu dọn dẹp bát đũa, Lưu Mai mới bắt đầu phơi quần áo.

Tô Lâm nhìn anh chị mình ra cửa, cười nói, “Chị, yên tâm đi, có em nhìn chằm chằm rồi.”

Sau đó nhìn Lưu Mai, “Chị dâu, chị nhanh lên chút đi, em còn phải thu dọn bát nữa.”

Ra cửa, Tô Du liếc Tô Đại Chí, “Đại Chí, đau lòng không?”

Tô Đại Chí hơi sửng sốt, sau đó lập tức lắc đầu.

Tô Du thở dài, “Chị đây cũng là vì giúp em dạy dỗ tốt Lưu Mai, làm nó về sau có thể thật lòng thật dạ đối với em, không xem em như gia súc mà sai bảo. Em yên tâm đi, chờ nó tốt lên, chị cũng sẽ coi nó như người một nhà mà đối đãi.”

“Chị, cái gì em cũng nghe chị!” Tô Đại Chí nhanh tỏ thái độ.

Chị đến cả Lưu Mai cũng trị được, hắn còn có gì mà không tin. Chị thật tình muốn tốt cho hắn.

Tới xưởng, chờ Tô Đại Chí đi sang kho hàng bên kia, Tô Du lôi kéo Tô Tiểu Chí, “Ngày thường chú ý quan sát hai vợ chồng anh em, nếu có gì không thích hợp nhớ phải báo cho chị.”

Tô Tiểu Chí không vui nói, “Sao vậy, em còn phải đi chơi, ai có thời gian trông chừng bọn họ.”

“Em đúng là cái đồ ngốc, chị còn không phải là vì em. Coi chừng bọn nó, bọn nó mới không có cơ hội đòi phân gia. Em cho rằng chị dạy dỗ Lưu Mai chỉ là vì anh trai em thôi sao, còn là vì em nữa. Chị dạy dỗ nó, mới giúp em có người chị dâu tốt, về sau sẽ chiếu cố em.”

“Để anh trai ly hôn với chị ta không phải được rồi sao?”

Tô Tiểu Chí nói thầm nói.

Tô Du dí đầu nó nói, “Nói em ngốc thật đúng là ngốc, em cho rằng cưới vợ không tiêu tiền. Cưới một người đã tốn, em còn muốn cưới nữa? Có tiền còn không bằng để cho em cưới. Chờ em kết hôn, chị mua cho em giường chăn bông.”

Tô Tiểu Chí bừng tỉnh đại ngộ, khó trách chị giữ chị dâu lại, hóa ra là còn có chuyện như vậy. Cũng đúng, lần trước anh kết hôn tiêu hết sạch cả tiền trong nhà.

Nếu lại thêm lần nữa, nhà còn cái nịt à?

“Chị, em nhất định sẽ quan sát cẩn thận. Không cho anh có cơ hội làm phản!”

Dặn dò xong Tô Tiểu Chí, Tô Du mới chạy nhanh sang phân xưởng đi làm, thừa dịp còn chưa có bắt đầu, cô cầm thư thông báo nhập học đi đến văn phòng của Hứa chủ nhiệm, tìm Hứa chủ nhiệm giúp cô điều chỉnh thời gian. Về sau 2-4-6 cô không thể làm ca đêm.

Nhìn thư thông báo trúng tuyển của Tô Du, Hứa chủ nhiệm kinh ngạc nói, “Lấy được danh ngạch à?”

“Đúng vậy, Hứa chủ nhiệm cô cũng biết, cháu làm việc luôn không bằng các công nhân lâu năm khác, chuyện này cũng do cái thân thể không biết cố gắng này của cháu gây nên. Lòng cháu hổ thẹn, xin lỗi trong xưởng, cho nên cháu mới cân nhắc học chút bản lĩnh khác, về sau có thể lấy thừa bù thiếu. Tranh thủ không tụt lại phía sau, không kéo chân mọi người trong xưởng, làm một người thật sự có ích.”

Hứa chủ nhiệm thở dài, “Đọc sách cũng rất vất vả, cháu vẫn phải chú ý thân thể. Được, để cô sắp xếp lại cho cháu, một tuần cháu làm hai ngày ca đêm. Như vậy tháng này cô không xếp cho cháu nữa, cháu cứ đi học đi đã, chờ học tập ổn định, cô lại xếp cháu làm ca đêm sau.”

Nghe được Hứa chủ nhiệm nói, Tô Du mặt đầy cảm kích, “Chủ nhiệm, cô yên tâm, cháu tranh thủ một tháng học xong, sau đó một tuần làm sáu ngày ca đêm cũng không có vấn đề gì!”

Hứa chủ nhiệm: “…… Cháu vẫn là chậm rãi học thôi, không cần nóng nảy.” Tiểu Tô không biết học tập có bao nhiêu khó khăn. Đừng để đến lúc đó lại đem thân thể suy kiệt.

Ra khỏi văn phòng ban sản xuất, Tô Du lại chạy nhanh sang công hội bên kia tìm Nghiêm Tiểu Phương, nói cho cô ấy tin tức tốt này. Một mặt là bởi vì tiếp xúc vài lần, cô cảm thấy Nghiêm Tiểu Phương là người đáng giá kết giao bạn bè. Mặt khác cũng là muốn cho càng nhiều người biết, cô hiện tại là một người học trung chuyên. Muốn dần dần làm mọi người thay đổi ấn tượng về cô.

Nghiêm Tiểu Phương vẻ mặt cao hứng, trong lòng cũng sinh ra cảm giác vui mừng. Cảm giác giống như chính mình nhìn một đứa bé trưởng thành lên. Khụ khụ, không đúng, là một đồng chí càng ngày càng tiến bộ.

Chờ Tô Du đi làm việc, Nghiêm Tiểu Phương về văn phòng nói chuyện này.

“Đồng chí này vẫn thực tiến bộ.” Trương uỷ viên nói.

Hồ uỷ viên cũng gật đầu, “Nói thì nói vậy, nhưng tuổi này rất ít người có thể học vào. Cô ấy đã rời khỏi trường học thời gian lâu như vậy mà còn có thể có cái quyết tâm này, quả thực không tồi.”

Nghiêm Tiểu Phương nhân cơ hội nói, “Vậy năm nay công hội nhận người, nếu không thì để cho đồng chí Tô Du đến đây đi, cô ấy có năng lực, bây giờ còn có bằng cấp……”

“Tiểu Phương, bằng cấp này vẫn là nói sau đi, bao nhiêu công nhân đi học như thế, cũng chưa có mấy người có thể lấy được chứng nhận tốt nghiệp.” Lâm cán sự nói.

Trương uỷ viên gật đầu, “Đúng vậy, còn chưa bắt đầu học đâu, không cần nóng nảy.”

Hồ uỷ viên cũng chưa nói gì, mọi người nói là sự thật, đi học là một chuyện, thật sự có thể tốt nghiệp, lại không nhiều. Nếu không thì cũng có bao nhiêu người có bằng trung chuyên.

Hơn nữa còn nghe nói là học chuyên ngành kế toán.

Cái này nghe nói phải học một hai năm……

Nghiêm Tiểu Phương nghe mọi người nói vậy cũng không có cách nào phản bác, trên thực tế, trong lòng cô cũng có chút không nắm chắc. Đồng chí Tô Du tuy rằng rất có nghị lực, nhưng đọc sách cũng không phải là chuyện đơn giản.

Cô hiện tại hy vọng Tô Du có thể sau một năm lấy được chứng nhận tốt nghiệp, cứ như vậy cho dù không đuổi kịp chiêu công năm nay thì sang năm vẫn có cơ hội.

Tô Du cũng không biết mọi người đối với cô đặt ‘kỳ vọng cao’ như vậy, mục tiêu của cô là có thể tốt nghiệp trong một tháng.

Tối hôm qua cô cũng xem qua sách, ngoài một ít kiến thức lý luận phải nhớ kỹ, mặt khác các bài tình huống với các bài tính toán hoàn toàn không có vấn đề gì. Hơn nữa trung chuyên cũng không giống đại học, kiến thức không nhiều lắm, chỉ có ba quyển sách. Tô Du cảm thấy mấy ngày là có thể xem xong một quyển.

Vì tiết kiệm thời gian, giữa trưa ăn cơm cô cũng đọc sách.

Tô Lâm cũng thuận tay lật sách trong tay cô, kinh ngạc nói, “Chị, chị đọc hiểu không?”

“Có gì mà không hiểu, chị vừa đọc đã hiểu.” Tô Du tự tin nói. Cần phải làm cho đám nhãi ranh này biết, người chị này không phải chỉ có nói mồm, chị đây còn có bản lĩnh thật sự.

Khoác lác! Lưu Mai bĩu môi, cúi đầu ăn cơm.

Chị chồng nếu thông minh như vậy, có thể ở trong xưởng uất ức lâu thế sao? Nhìn Tô Đại Chí với Tô Tiểu Chí hai người ngu ngốc kia, nhà họ Tô đầu óc thế nào, cô ta rõ rành rành.

Nhưng mà hiện tại cô ta cũng không dám hé răng, buổi sáng đói đến ngực dán vào lưng, giữa trưa rốt cuộc được chia nhiều như mọi người, nếu lại đắc tội chị chồng, quay đầu lại lại bị chơi xấu.

Tô Lâm cũng không tin, “Chị, vậy trước kia sao chị không học cấp 3?”

Tô Du thấy mình bị hoài nghi, mắt trợn trắng, đôi mắt quét một vòng, “Vì sao, còn không phải là vì các em đám vô lương tâm này. Lúc trước nếu không phải vì chiếu cố các em, chị hiện tại không chừng đã học đại học! Còn hỏi chị sao không học cấp 3, chị không tốt số như em, có được người chị tốt như thế này!” Đây chính là lời nói thật, lúc trước thành tích của nguyên chủ cũng không tồi. Đều là bị đám nhãi ranh này chậm trễ!

Cô sắc mặt nhẹ nhàng nói, “Chị chuẩn bị một tháng sau sẽ tốt nghiệp. Các em nếu không tin, phải nhìn cho thật kỹ. Nhìn xem chị nhiều năm như vậy vì các em chậm trễ bao nhiêu cơ hội.”

Nhà họ Tô: “……”

Tuy rằng thứ hai mới nhập học, nhưng cuối tuần có nghi thức khai giảng. Cũng chính là cho các bạn học làm quen với nhau. Tan tầm xong, Tô Du cùng hai anh em Tô Đại Chí tới chào hỏi.

“Chị, để em đi thôi. Em đi theo chị.” Tô Tiểu Chí nói. Nó chưa quên, chị nói, ai cùng chị đi trường học sẽ ở bên ngoài ăn cơm.

Đối với thái độ tích cực của Tô Tiểu Chí, Tô Du rất thưởng thức, gật đầu, “Được.” Sau đó nói với Tô Đại Chí, “Đại Chí, em đi về trước nghỉ ngơi đi, đi làm cũng mệt mỏi. Đúng rồi, nếu Lưu Mai khi dễ em, chờ chị trở lại nói với chị.”

Tô Đại Chí liên tục gật đầu. Hiện tại hắn cũng không sợ Lưu Mai như trước. Ở trước mặt chị, Lưu Mai cũng chẳng là gì. Nếu Lưu Mai còn đối xử với hắn giống như trước đây, cùng lắm thì cùng Lưu Mai đi làm thủ tục.

Chờ Tô Đại Chí đi rồi, Tô Tiểu Chí cười híp mắt.

“Chị, chúng ta đi ăn gì?”

“Ăn gì, ăn ở căn tin!” Lần trước ăn căn tin cảm giác không tồi. Mấu chốt là hiện giờ tiệm cơm quốc doanh quá đắt.

Còn một tuần nữa mới phát tiền lương. Tiền này với cô có tác dụng rất lớn, cũng không thể tiêu linh tinh.

Tô Tiểu Chí nghe được ăn ở căn tin, còn có chút mất mát, nhưng nghĩ đến cũng có thể thay đổi khẩu vị, trong lòng dễ chịu chút.

“Tô Du ——”

Hai chị em đang chuẩn bị đi nhà ăn ăn cơm lại nghe được từ cổng lớn truyền đến tiếng gọi.

Tô Du quay đầu nhìn lại, một người đàn ông mặc đồ lao động màu vàng đang đứng ở cửa nhìn bên này, thấy Tô Du nhìn qua, hắn còn cố ý đem một bàn tay đút vào túi quần.

“Chị, là anh Quốc Chí.” Tô Tiểu Chí nói.

Tô Du sờ đầu. Cô đã quên béng người này. Sao thình lình chạy ra vậy.

Này thật đúng là……

“Đi thôi, cơm tối của chúng ta đến rồi.”

Tô Du vẫy vẫy tay, hướng cửa đi đến.

Tô Tiểu Chí không vui nói, “Chị, chị muốn ra ngoài mời anh Quốc Chí ăn cơm sao?”

“……” Đến cả Tô Tiểu Chí cũng biết, xem ra nguyên chủ vì cục đất này tiêu tiền không ít. Nếu hôm nay không ăn của hắn thì thật thua thiệt. Tuy rằng không phải chính mình thiệt, nhưng ngẫm lại cũng cảm thấy đau lòng .

“Đồng chí Ngô Quốc Chí, sao anh tới đây?” Tô Du hơi ngượng ngùng nhìn Ngô Quốc Chí.

Ngô Quốc Chí cũng là người 27-28, bị cuộc sống và công việc mài mòn cho đã sớm đã không còn tinh thần của người trẻ tuổi, đầu tóc rẽ ngôi giữa, mặt hóp, dáng người thon gầy, chỉnh thể thoạt nhìn tầm trung đẳng.

Người này rốt cuộc có bao nhiêu tự tin, điều kiện như vậy còn muốn nuôi lốp xe dự phòng…… A, không đúng, là muốn được lốp xe dự phòng nuôi.

Nhìn sắc mặt Tô Du, Ngô Quốc Chí trong lòng yên tâm. Hơn nửa tháng nay hắn không tới tìm Tô Du, lo lắng Tô Du bị người ta cạy đi rồi.

Nếu vậy thì thật tiếc, tốt xấu cũng là một đường lui, vạn nhất bên kia không thành công, chờ đến lúc thật sự căng không được, cưới Tô Du cũng không phải không có khả năng.

Lớn lên không quá kém, có công việc. Có mấy đứa em trai em gái cũng không sao, đến lúc đó gả đến nhà mình xong, tiền lương đương nhiên phải giao cho hắn. Phụ nữ trong tay không có tiền, cũng chẳng dậy được cái sóng lớn gì.

“Tô Du, mấy ngày nay công việc của anh bận quá, không có thời gian tới gặp em. Hôm nay nghĩ lại đây xem em. Đúng rồi, em ăn cơm chưa. Cùng đi ăn cơm đi.”

“Được, nghe anh, đi đâu ăn?” Tô Du vẻ mặt dịu hiền nói.

Ngô Quốc Chí cười nói, “Bên này mới mở tiệm cơm. Anh đã lâu không ăn một bữa ngon rồi. Đợt này công tác lại thật vất vả ……”

Tô Du gật đầu, “Vậy thì nên đi ăn một bữa!” Sau đó quay đầu lại nói với Tô Tiểu Chí, “Tiểu Chí, chúng ta đi cửa hàng ăn cơm đi.”

Tô Tiểu Chí không tình nguyện gật đầu. Tuy rằng nó rất muốn ăn cơm ở cửa hàng, nhưng còn có cái tên Ngô Quốc Chí kia. Đấy đều là tiền của chị, nếu Ngô Quốc Chí không đi, nó còn có thể ăn thêm mấy miếng.

Chị đối với tên Ngô Quốc Chí này thật tốt quá.

Ngô Quốc Chí nhìn Tô Tiểu Chí, “Tiểu Chí cũng đi à?”

Tô Du kinh ngạc nói, “Sao, không được sao?”

“…… Không, không sao.” Trong lòng Ngô Quốc Chí có chút không vui, nếu chỉ có hắn với Tô Du, đến lúc đó gọi bao nhiêu cũng là hắn ăn, ăn không hết còn có thể mang về nhà cho mẹ và em gái ăn. Thêm Tô Tiểu Chí thì không thừa được.

Tiệm cơm ở tỉnh thành rất nhiều, gần xưởng dệt có một cửa hàng.

Lúc này tiền lương của công nhân tuy rằng không cao, nhưng vẫn có nhiều người dám bỏ ra ăn. Đặc biệt là từ năm nay, lương thực bắt đầu căng thẳng, rất nhiều người có tiền còn không mua được lương thực, cho nên mọi người nguyện ý bỏ ra nhiều tiền tới tiệm cơm ăn cơm. Tốt xấu một tháng có thể ăn một hai bữa no.

Tới tiệm cơm quốc doanh, bên trong đã ngồi đầy người.

Tô Du lôi kéo Ngô Quốc Chí, “Đồng chí Ngô Quốc Chí, nhanh lên, đợi lát nữa hết cung ứng mất.”

Tới cửa sổ, Tô Du hô to, “Đồng chí, có mì sợi không? “

Người phục vụ nói, “Cuối tuần rồi, có rắm mỳ sợi. Có cơm, ăn không? “

“Ăn!” Tô Du vui vẻ gật đầu, “Còn có thịt gì không, có thịt là được.”

Ngô Quốc Chí ở bên cạnh khóe miệng giương lên. Tô Du mặt khác không tốt, được cái là rất biết săn sóc người khác.

“Canh thịt băm. Muốn không?” Nữ phục vụ mập mạp vẻ mặt kiêu ngạo nói.

“Muốn muốn muốn!” Tô Du hưng phấn. “Ba bát cơm, ba bát canh thịt băm.”

Nữ phục vụ nói, “Sáu lượng phiếu gạo ba lượng phiếu thịt, cơm sáu phần tiền một bát, canh thịt băm ba mao tiền. Tổng cộng một đồng tám phần.”

Tô Du quay đầu lại lôi kéo Ngô Quốc Chí, “Quốc Chí, mau lấy tiền cùng phiếu ra đi.”

“Cái gì?” Ngô Quốc Chí sửng sốt.

Tô Tiểu Chí cũng hơi hơi há mồm.

Tô Du nhíu mày nói, “Sao? Không phải anh vừa nói cố ý tới tìm em với Tiểu Chí ăn cơm sao? Anh muốn đổi ý à, em đã cùng người ta gọi món rồi, anh đừng có mà đổi ý. Ngô Quốc Chí, anh chính là công nhân của xưởng máy móc tỉnh thành, để người ta biết, người ta cười cho.” Cô cố ý đem tỉnh thành xưởng máy móc mấy chữ nói thật mạnh. Đem gốc gác Ngô Quốc Chí tuôn ra.

Người phục vụ bên trong cửa sổ nhìn Ngô Quốc Chí, “Nhanh lên, phía sau còn có người xếp hàng. Tiếc tiền thì đừng nói điêu, tới rồi mới tiếc, có ý gì?”

Tô Du cũng thúc giục nói, “Quốc Chí, nhanh lên.”

“……”

Người phía sau thúc giục nói, “Có được không đấy, đàn ông đàn ang, dông dông dài dài. Có ăn nổi hay không?”

“Đương nhiên ăn nổi, đồng chí Ngô Quốc Chí chính là người lấy tiền lương của xưởng máy móc tỉnh thành. Tiền lương của anh ấy cao lắm!” Tô Du nhìn Ngô Quốc Chí, “Quốc Chí đúng không?”

Ngô Quốc Chí theo bản năng muốn lắc đầu, hắn có tiền lương, nhưng mỗi tháng phải giao phần lớn cho mẹ hắn nuôi gia đình.

Nhưng thấy mọi người đều nhìn chằm chằm, da mặt hắn nóng lên, căng da đầu từ trong túi móc ra tiền và phiếu đưa vào quầy.

“Dông dài.” Người phục vụ bất mãn nói thầm một tiếng, sau đó cho hai người một tấm thẻ, chờ lát nữa dựa vào thẻ lấy cơm.

Đến lúc ngồi xuống, Ngô Quốc Chí mới phản ứng lại. Chính mình thế mà vừa trả tiền?

“Tô Du, vừa nãy em làm sao vậy, sao để anh trả tiền?”

Ngô Quốc Chí đen mặt nói. Một tháng tiền tiêu vặt của hắn cũng chỉ có ba đồng tiền, ngày thường toàn tiếc không tiêu. Lần này vừa tiêu đã mất hơn một khối. Lại còn cả phiếu gạo với phiếu thịt, đó đều là hắn từ kẽ răng tiết kiệm ra.

Tô Du vẻ mặt vô tội nói, “Sao thế, em cho rằng anh trả tiền với em trả tiền cũng không khác gì nhau. Trước kia lúc em trả tiền, em cũng không nói gì. Quốc Chí, anh sẽ không cùng em phân chia rạch ròi như vậy chứ. Em cho tới bây giờ cũng không tính toán như thế.”

“…… Không. Anh chỉ hỏi một chút thôi, trước kia em toàn không cho anh trả tiền.” Ngô Quốc Chí nghẹn cả giận. Hắn nếu là nói phân rõ, chị gái ngu ngốc này lại muốn cùng hắn tính toán?

“Em đây là cho anh mặt mũi. Người ta nói, lúc đàn ông trả tiền là có mặt mũi nhất. Em cảm thấy trước kia em quá là không cho anh mặt mũi. Như vậy không tốt. Anh xem, vừa mới lúc nãy, anh thật là có mặt mũi.”

“……”

Mặt mũi đều bị ném sạch sẽ! Người phụ nữ này này chính là người ngu ngốc!

“Ba bát cơm tẻ canh thịt băm.” Cửa sổ bên kia hô lên.

Tô Tiểu Chí nhanh chân chảy nước miếng đi bê đồ ăn.

Cơm canh tới rồi, Tô Du và Tô Tiểu Chí từng miếng ăn lên.

Nhìn hai người ăn ngon lành, Ngô Quốc Chí cảm thấy ngực mình đang đổ máu.

Đây là ăn tiền mồ hôi nước mắt của hắn!

“Sao anh không ăn, không thích à?” Tô Du vừa ăn vừa hỏi.

Ngô Quốc Chí cúi đầu ăn, trong miệng như nhai sáp, hương vị gì cũng ăn không ra.

Một bữa cơm, Tô Du và Tô Tiểu Chí ăn no. Tô Du cảm thán, đã lâu không ăn ngon như vậy. Khó trách Ngô Quốc Chí luôn thích ăn của người khác. Hương vị thật tốt.

Buông đũa, Tô Du xách theo túi chuẩn bị đi, “Em còn có việc, Quốc Chí, anh về nhà sớm đi, chờ chúng ta có thời gian, cùng nhau đi xem phim nhé.”

Ngô Quốc Chí banh mặt không vui nói, “Gần đây tôi rất bận.”

“A, vậy quên đi, công việc quan trọng. Em với Tiểu Chí đi đây.” Tô Du cười tủm tỉm nói. Sau đó lôi kéo Tô Tiểu Chí đi.

“……” Nhìn Tô Du cứ như vậy đi rồi, không dỗ hắn, Ngô Quốc Chí bực đến vỗ bàn. Đàn bà này, muốn lật trời à?!

“Làm cái gì, nơi công cộng, có chút đạo đức công cộng hay không hả?”

Người phục vụ lớn tiếng hét lên.

Ngô Quốc Chí: “……”

Bên ngoài, Tô Tiểu Chí thỏa mãn vuốt bụng, “Chị, chị không sợ anh Quốc Chí không vui à? Em thấy anh ấy giận rồi đấy.”

“Không đâu, Ngô Quốc Chí không nhỏ mọn như vậy, yên tâm đi.” Tô Du vẻ mặt tự tin nói.

Tô Tiểu Chí nhìn chị mình như vậy, thầm nghĩ người sáng suốt đều nhìn ra được tới, tên Ngô Quốc Chí kia vì chuyện phải bỏ tiền mà bực mình, cũng chỉ có chị thành thật như vậy mới tin tưởng Ngô Quốc Chí.

Nhưng nó sẽ không ngốc mà nói với chị, nó còn ước gì chị cùng Ngô Quốc Chí chia tay.

Tới trường học, đã nhanh đến lúc vào lớp, để Tô Tiểu Chí ở cửa chờ, Tô Du chạy về hướng phòng học.

Trong phòng học lúc này rất nhiều người đã tới. Đều là thiếu niên thiếu nữ, ngẫu nhiên mới có mấy người lớn tuổi, cũng chỉ trên dưới 20. Nhìn thấy Tô Du vào, đại bộ phận người liếc cô một cái.

Tô Du coi như không thấy, mỉm cười đi vào trong phòng học, sau đó ngồi vào vị trí đầu tiên. Bắt đầu cúi đầu đọc sách.

Rất nhanh, chuông vào lớp vang lên, trong phòng học lập tức lặng ngắt như tờ, một tiếng bước chân truyền đến. Tô Du ngẩng đầu thấy, là một người phụ nữ hơn 60 tuổi

Nhìn cô giáo vẻ mặt nghiêm túc, mặt đầy nếp nhăn là Tô Du biết tính người này, lén từ trong túi lấy ra cặp tóc màu đen mình vẫn luôn không thích, đem tóc mái Lưu Hồ Lan của mình kẹp lên.

Quả nhiên, vị này nhìn quét một vòng xong, tạm dừng hai giây trên mặt Tô Du. Lúc này mới bắt đầu bài giảng.

Cô giáo họ Từ, trước kia là kế toán của đơn vị nào đó. Ở trong trường học là giáo viên rất có thâm niên. Các lớp mới, trên cơ bản đều là bà dạy.

Bởi vì…… “Tôi mặc kệ các cô các cậu là người nhà của ai, đơn vị nào, tới trường học, chỉ có một thân phận, đó là học sinh! Quốc gia cho mọi người cơ hội tiếp thu giáo dục, hẳn là phải biết quý trọng. Tới học phải học ra cái thành tích, không được nghĩ học qua loa. Bị tôi phát hiện, thì không chỉ đơn giản là báo cáo đến đơn vị của các cô các cậu đâu.”

Còn chưa nhập học, toàn bộ lớp đã nhận được một đợt cảnh cáo. Một đám giống như cà tím gặp sương, héo rũ…

Tô Du lại như được tiêm máu gà, cô rất thích tiếp xúc cùng những người đáng yêu như vậy.

Chương trước | Chương sau

Leave a comment