Năm 60 tươi đẹp – Chương 16

Ngày hôm sau Tô Du không ở nhà nghỉ ngơi, vừa rời giường đã chuẩn bị đi làm. Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí khuyên thế nào cùng không được.

“Cứ xin nghỉ mãi cũng không tốt, chị còn muốn cho hai em sống tốt hơn, sao có thể chậm trễ, không sao cả.”

Tô Du vẻ mặt chột dạ, thở dài nói, “Chỉ là cảm thấy cả người không có sức, dạo này toàn ăn cháo ngô, ăn đến cả người mềm nhũn. Cũng do thân thể chị quá kém, nếu không sao cùng ăn giống nhau, các em không có chuyện gì, chị lại không đủ dinh dưỡng.”

“Chị, chị có tiền không, em đi mua bánh bao thịt cho chị.”

Tô Tiểu Chí ngượng ngùng nói. Tiền trong tay nó lần trước chị ở bệnh viện đã tiêu hết sạch.

Tô Du cũng không có bao nhiêu tiền, nguyên chủ mấy năm nay nuôi các em, trong đó còn có đứa em gái hay đua đòi, còn phải thỉnh thoảng ra ngoài gặp đối tượng, tiền trên cơ bản là không có. Thật vất vả tiết kiệm được tý, cũng cho Tô Đại Chí kết hôn. Tháng này còn chưa phát lương. Tiền còn lại cô dự định dùng tiết kiệm, không thể ăn ngon rồi lại nhịn đói.

Nhưng mà nghĩ đến nhà họ Lưu phải đền tiền cho mình, cô dứt khoát móc ra chút tiền, “Chỉ có từng này, Đại Chí kết hôn tiêu hết rồi, sớm biết là đứa con dâu như thế, chị đã tiêu ít tiền đi, không cần để các em theo chị chịu khổ.”

“Đều do anh cả!” Tô Tiểu Chí trừng mắt nhìn Tô Đại Chí. Nếu không phải anh không biết cố gắng, nó hiện tại có thể cùng chị ăn bánh bao thịt rồi.

Từng này tiền, cũng chỉ đủ cho chị ăn.

Tô Đại Chí bị đả kích đến không ngóc đầu lên được.

Còn phải đi làm, cũng không có thời gian ra ngoài mua. Tô Du uống một chén cháo trắng Tô Lâm cố ý nấu cho cô, chờ Tô Đại Chí cùng Tô Tiểu Chí hai anh em ăn xong, cõng cô ra ngoài đi làm.

Trên đường lúc đi qua tiệm cơm quốc doanh, Tô Tiểu Chí cầm tiền và phiếu gạo đi vào, chen chúc cướp được hai cái bánh bao cho Tô Du.

“Chị, chị ăn đi, còn nóng đấy.” Tô Tiểu Chí nuốt nước miếng.

Tô Du nhìn bánh bao thịt, cảm động đỏ đôi mắt, “Lần trước ăn là Tiểu Chí mua cho chị. Cũng chưa nếm ra được hương vị gì.”

Vừa ăn vừa nói, “Chờ lĩnh lương rồi chị cũng mua cho các em ăn.”

Tô Tiểu Chí chép miệng, trong lòng cũng tính toán, chờ phát lương, chính mình cũng mua bánh bao thịt, thật thơm!

Đến nỗi chuyện tiền lương đưa cho chị, nó hoàn toàn xem nhẹ, dù sao chị cũng không bạc đãi hắn. Cho dù chị cầm tiền lương, nhất định cũng sẽ cho nó tiền tiêu vặt.

Tô Đại Chí càng bị tra tấn hơn, Tô Du ghé vào trên lưng hắn ăn bánh bao. Từng đợt mùi hương truyền đến, làm hắn vừa ăn no xong lại cảm thấy đói bụng.

Tô Du ghé vào trên lưng hắn, vừa ăn vừa nói, “Ai, Lưu Mai cầm tiền của Đại Chí nhà chúng ta, còn không biết mỗi ngày ăn mấy lượt bánh bao đây?”

Tô Đại Chí, “…”

Trong xưởng mọi người đều biết Tô Du xảy ra chuyện, công hội bên này còn định cho người tới nhà Tô Du thăm hỏi, nào ngờ Tô Du lại đến đi làm, nên cố ý đến gặp Tô Du.

Nghiêm Tiểu Phương, “Sao cô còn đi làm, chúng tôi đã nghe nói rồi, hôm qua có người tìm cô gây sự. Nghe nói còn phải vào trạm y tế. Hôm nay Trương ủy viên còn định đến nhà cô đấy.”

Tô Du cười xua tay, “Sao có thể gây thêm phiền toái cho xưởng, chỉ cần tôi còn có thể động, thì phải bắt đầu làm việc. Tôi muốn học theo tinh thần của công hội, không thể kéo chân sau trong xưởng.” Sau đó khụ khụ, “Nghiêm cán sự, sách lần trước cô cho tôi mượn, tôi đọc xong rồi, để tôi trả lại cho cô.”

“Hai quyển đều đọc xong rồi, nhanh thế à?” Nghiêm cán sự kinh ngạc nói. Mới có mấy ngày mà.

“Tôi về nhà có chút rảnh rỗi, buổi tối thắp đèn xem. Hơn nữa tôi từ nhỏ đã đọc sách nhanh, năng lực tiếp thu cũng mạnh. Chuyện gì cũng vừa học đã biết.” Tô Du không đỏ mặt tý nào mà thổi phồng mình. Không cách nào, xuất phát điểm quá thấp, cần phải có chỗ hơn người mới có thể cùng người ta cạnh tranh.

Nghiêm Tiểu Phương nghe được Tô Du nói, quả nhiên không chút nghi ngờ, ngược lại vẻ mặt bội phục, “Đồng chí Tô Du, cô thật đúng là có năng lực. Tôi tuy là học cấp 3, nhưng cảm thấy năng lực học tập của mình cũng không mạnh.”

Cô mà so sánh với Tô Du, chỉ là chính mình có số mệnh tốt hơn chút. Đồng chí Tô Du là mệnh phải vất vả, bằng không cũng không biết hiện tại sẽ ưu tú cỡ nào

Nhìn Nghiêm Tiểu Phương như vậy, Tô Du cười cười, sau đó thẹn thùng nói, “À phải rồi, Nghiêm cán sự, thật ra tôi có chuyện muốn tìm cô. Tôi muốn ghi danh lớp học ban đêm của tỉnh, nhưng báo danh cần có đơn vị đề cử. Cô biết chuyện này là do ai phụ trách không?”

Lúc này đi học cũng không phải có tiền là có thể đi, mỗi đơn vị đều có danh sách hạn chế, đầu tiên là đề cử, sau đó mới báo danh thi. Thi chỉ là quy trình, chủ yếu vẫn là đề cử.

Nghe được Tô Du nói, Nghiêm Tiểu Phương kinh hỉ nói, “Cô định đi học hả, đây là chuyện tốt. Cô đi xưởng ủy báo danh, tìm cán sự tên là Cao Khoa. Anh ta phụ trách chuyện này. Hẳn là không phải vấn đề lớn. Theo đuổi tiến bộ là chuyện tốt, hơn nữa lúc trước cô viết thư cảm tạ, chúng tôi đã đăng lên báo của xưởng, mọi người đều nói cô viết tốt, tư tưởng tiến bộ.”

Tô Du nghe vậy, vui vẻ cầm tay Nghiêm Tiểu Phương, “Đồng chí Tiểu Phương, cô chính là ngôi sao của tôi!”

Chờ Nghiêm Tiểu Phương đi rồi, Tô Du bắt đầu chăm chỉ làm việc.

Đến giữa trưa lúc nghỉ ngơi uống nước, lại đi tìm Hứa chủ nhiệm xin nghỉ, sau đó đi văn phòng của xưởng ủy.

“Cô muốn báo danh đi học à?”

Cao Khoa là một nam đồng chí khoảng 30 tuổi, lịch sự văn nhã, nghe được những lời này, còn tưởng mình ảo giác, sau đó đánh giá Tô Du. Nhìn thế nào cũng không giống người đọc sách.

“Đúng vậy, Cao cán sự, đời người học không điểm dừng, tôi cảm thấy những người có văn hóa là để làm đại sự, vì trong xưởng cống hiến, tôi cũng hy vọng thành một người có văn hóa, nâng cao tu dưỡng của bản thân. Dù sao thì xưởng là nhà ta, xây dựng phải dựa vào tất cả mọi người. Chỉ có nâng cao năng lực của chúng ta, trong xưởng mới có thể được xây dựng càng thêm tốt đẹp.”

Cao cán sự gật đầu, lời này nói không sai. Chính là… “Đồng chí Tô Du, là thế này, hiện tại chuyện đi học cơ bản đều là dành cho con cái của nhân viên. Cô cũng biết, cơ hội học tập vẫn là nên dành cho bọn nhỏ…”

“Không sai, tôi cũng nghĩ vậy, cho nên tôi muốn học thật giỏi, về sau dạy con mình, không khiến trong xưởng thêm phiền. Nhà ai mà không có năm ba đứa, đứa nào cũng đi không phải là khiến trong xưởng càng thêm vất vả sao. Chính mình động thủ, cơm no áo ấm.”

“…”

“Quan trọng nhất chính là, đồng chí chủ tịch nói rồi, giai cấp công nhân phải thời thời khắc khắc học tập tân tư tưởng và tân tri thức. Để cống hiến xây dựng Tổ quốc mình càng thêm tốt đẹp.”

Cao cán sự vẻ mặt ngây ngốc nói, “Lời này là đồng chí chủ tịch nói?”

“Đúng vậy, tôi lần trước nghe ai đó nói, trong đầu vẫn luôn nhớ kỹ. Cao cán sự, không phải là anh chưa nghe qua chứ. Tôi cho rằng mọi người đều biết.”

Đời này đồng chí chủ tịch nói nhiều câu lắm.

Cao cán sự, “…Tôi đương nhiên biết, tôi đang thử cô thôi.”

Tô Du kích động nói, “Cho nên Cao cán sự, chúng ta phải hưởng ứng lời kêu gọi của đồng chí chủ tịch, phải làm một người công nhân thời thời khắc khắc học tập!”

Cao cán sự gãi đầu, cảm thấy não mình có chút choáng, nhưng vẫn lấy mẫu đơn ra cho Tô Du, Tô Du điền vào, cuối cùng đưa Cao cán sự đóng dấu.

Chờ Tô Du cầm giấy có con dấu của xưởng ủy đi rồi, Cao cán sự còn chưa hồi phục tinh thần. Anh ta rốt cuộc là có nên đem cái danh ngạch này cho đồng chí Tô Du không đây?

Thôi thôi, đã cho rồi, không thể đòi lại.

Khụ khụ, công nhân muốn học tập tân tri thức, đây là đồng chí chủ tịch nói. Quay đầu lại phải chăm chỉ học tập tinh thần của đồng chí chủ tịch, không thể để mình là một cán sự của xưởng ủy còn không hiểu biết bằng một công nhân dệt, quá mất mặt.

Cầm đơn báo danh, Tô Du trong lòng vui như nở hoa. Chờ lấy được tiền của Lưu gia, cô sẽ đi báo danh. Sau đó có thể đi học.

Lúc này lớp ban đêm chưa nghiêm khắc như sau này quy định phải học mấy năm. Hiện giờ chỉ cần học tốt, thi qua, là có thể lấy được chứng nhận tốt nghiệp.

Về sau, trên hồ sơ của cô có cái bằng trung chuyên. Tuy rằng chỉ là lớp ban đêm, nhưng cũng là được chính phủ thừa nhận, tính ra vẫn là không tồi. Cũng không kém nhiều so với bằng cấp 3.

Nhưng mà nghĩ lại mình là một sinh viên tốt nghiệp từ một trường nổi tiếng giờ lại đắc chí chỉ vì cái tư cách đi học trung chuyên, cảm thấy thật không có tiền đồ.

“Một ngày nào đó tôi muốn thi đại học.”

Hiện tại là năm 59. Cách biến động còn mấy năm, không chừng vẫn có thể tốt nghiệp đại học. Nếu không thì phải chờ mười mấy năm. Mình hiện tại 26, mười mấy năm sau là không có cách nào thi được đại học nữa rồi.

Chuông tan tầm vang lên, Tô Du đeo túi ra ngoài chờ Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí.

Vừa ra phân xưởng đã nhìn thấy Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí đứng chờ.

“Chị, lần này bọn em cùng chị ra ngoài, xem nhà họ Lưu có dám bắt nạt chị không?” Tô Tiểu Chí nhéo nắm tay nói.

Dù sao nhà họ Lưu ở trước mặt chị nó chỉ là một lũ hèn nhát.

Tô Đại Chí không biết ăn nói như Tô Tiểu Chí, chỉ có thể ngồi xổm xuống chuẩn bị cõng Tô Du về.

“Thôi, các em quá vất vả rồi!” Tô Du đeo túi đi. Ở cổng lớn quá ảnh hưởng đến hình tượng của mình.

Tô Đại Chí tức khắc cảm động nhìn chị mình, “Chị…”

Tô Du chà xát cánh tay, “Được rồi, về ăn cơm thôi, xem trưa nay nhà họ Lưu có tới đưa tiền không, nếu không đưa, chị còn phải đi tới đồn công an nữa.”

Muốn quỵt nợ, không có cửa đâu!

Nghe được lời này, Tô Tiểu Chí lập tức hăng hái nói, “Chị, đến lúc đó, em đi cùng chị.”

Tô Đại Chí nói, “Chị, em cũng đi.”

Tô Du vừa muốn gật đầu lại nhìn thấy Lưu Mai và Lưu đại tẩu ở cửa.

Cô quay đầu lại nhìn hai đứa em mình, “Đại Chí, Lưu Mai tới rồi.”

“A, ở đâu, chị, em phải làm sao bây giờ?” Tô Đại Chí khẩn trương một chút. Dù sao thì từ lần trước cãi nhau xong vẫn chưa gặp lại Lưu Mai. Bóng ma trong lòng vẫn còn. Nhưng  nhìn đến Tô Du cười như không cười nhìn hắn, hắn nhanh trấn định xuống, “Chị, em  nghe lời chị.”

Tô Du nói, “Nghe chị, lát nữa đừng nói gì, chị đảm bảo sau này Lưu Mai sẽ nghe em.”

Lưu Mai nhìn ba chị em Tô Du tới, cắn cắn môi, còn chưa chuẩn bị đi qua đã bị Lưu đại tẩu đứng bên cạnh đẩy một cái, lúc này mới cắn răng đi tới.

“Thông gia, tan tầm hả, tôi cũng vừa mới về đã mang Lưu Mai tới đây đón mọi người.” Lưu đại tẩu cười nói.

Tô Du cười, “Khách khí cái gì, chỉ cần đưa chút phí dinh dưỡng là được. Đúng rồi, tiền viện phí trả chưa, tiền viện phí của tôi là các đồng chí công an trả. Các người cũng đừng có quỵt nợ.”

“Lát nữa tôi sẽ đi, cũng là tôi vội vàng quá.” Lưu đại tẩu ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Tô Du nhìn chị ta cười, sau đó chà xát ngón tay, ý tứ rõ ràng.

Lưu đại tẩu tức khắc hận không thể chửi bậy một tiếng. Mẹ nó chứ, chưa gặp người nào không biết  xấu hổ như vậy, đòi tiền cũng đòi trực tiếp thế này.

“…”

Trầm mặc vài giây, chị ta đẩy Lưu Mai đứng bên cạnh. Lưu Mai lúc này mới từ trong túi lấy tiền, còn chưa có móc ra đã dừng lại, “Chị, em với Đại Chí là người một nhà, của em còn không phải là của mọi người sao, sao còn phân rạch ròi như vậy?”

Tô Du lập tức lạnh mặt, “Nhà họ Lưu đây là không thành tâm?”

“Mai Tử, em làm gì vậy?” Lưu đại tẩu nhéo Lưu Mai. Con bé này thích làm ầm ĩ, khiến trong nhà thêm rắc rối như vậy, giờ còn muốn nữa.

Lưu Mai mới không tình nguyện móc tiền ra, tổng cộng 30 đồng, xem như hai tháng dinh dưỡng phí. Ngoài ra còn có hai cân phiếu thịt, 3 cân bột mỳ, 2 lượng phiếu đường đỏ.

Tô Du vỗ vỗ tiền trong tay, “Ít thế này sao đủ ăn, không nói phiếu gạo, ngần này tiền là không đủ được, thân thể này của tôi cũng không phải là dưỡng vài ngày là khỏe. Cũng không thể nào luôn đi làm phiền các đồng chí công an đúng không?”

Lưu đại tẩu và Lưu Mai, “…”

Một người ăn lắm như vậy cũng không sợ no chết sao?

Lưu Mai đỏ mắt nhìn Tô Đại Chí, “Đại Chí, anh nói đi, tiền này đều là của hai đứa mình đấy!”

Tô Đại Chí cúi đầu không nói lời nào, kiên định đứng ở bên cạnh Tô Du. Mấy hôm nay hắn đã suy nghĩ kỹ, chị mới là người thân nhất của hắn, luôn luôn bảo vệ hắn, Lưu Mai cùng người nhà có thể nhẫn tâm muốn đánh hắn, sao có thể thật tình đối tốt với hắn được?

Lưu đại tẩu thấy thế, chạy nhanh véo Lưu Mai, “Mai Tử, đây chính là chị chồng của em, hào phóng chút đi!”

Dù sao không phải mình trả tiền, chỉ cần chuyện này giải quyết xong là được.

Lưu Mai không có cách nào, lại lấy thêm 30 đồng nữa, “Chị, chị cầm trước đi, nếu không đủ, em lại đưa.”

Nhìn tiền trong tay, Tô Du miễn cưỡng nói, “Được, tôi cầm trước, nếu không đủ, lại tìm mấy người. Các người đừng ghét bỏ, tôi thân thể này nếu không dưỡng khỏe, lúc nào cũng có thể tái phát, nếu lại kinh động đến đồng chí công an thì không hay đâu.”

Lưu đại tẩu cười gượng, đời này chưa gặp qua người nào như vậy. “Được, thông gia, tôi về trước đây.”

Nói xong thì vội vã rời đi.

Tô Du nhìn Lưu Mai còn chưa đi, cũng mặc kệ, mang theo Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí về nhà. Kết quả mới đi vài bước lại thấy Lưu Mai đi theo.

Cô quay đầu lại nhướng mày, “Đi theo chúng tôi làm gì?”

“Em về nhà.” Lưu Mai đúng lý hợp tình nói, “Nhà họ Tô cũng là nhà em.”

“Xem ra cô đã quên chính mình đã về nhà họ Lưu rồi, hiện tại muốn quay lại, nghĩ nhà họ Tô chúng tôi dễ bắt nạt à?” Tô Du xụ mặt nói.

Lưu Mai cắn răng, “Chị còn muốn thế nào? Em hiện tại cũng không cần Đại Chí đón, em tự về không được sao?”

“Trước kia thì được, nhưng hôm qua mẹ cô đối với tôi như vậy, tôi hiện tại không dám cùng nhà các cô kết thân gia, quay lại không phải còn muốn mạng của tôi sao. Đại Chí, em nói có phải không?”

Tô Đại Chí khẩn trương gật đầu, một câu cũng không nói.

Tô Du lại nhìn Lưu Mai, “Nhà chúng tôi không cần con dâu như tổ tông. Cô muốn về cũng được, chúng ta phải nói trước, về sau tiền lương giao một nửa cho trong nhà, tôi không nghe nói nhà ai, con gái gả chồng rồi còn ăn không uống không. Mặt khác, về sau trong nhà, quần áo là cô giặt, vệ sinh là cô dọn. Nếu cô làm được, thì là con dâu nhà họ Tô, nếu không, chọn một ngày, cùng Đại Chí đi làm thủ tục đi.”

“…” Lưu Mai trợn mắt há hốc mồm nhìn Tô Du, sau đó lại nhìn Tô Đại Chí, “Các người, các ngươi thật vô lại!”

“Vậy là không đồng ý. Đại Chí, chúng ta đi. Tiểu Chí, từ giờ về sau, ai không có sự đồng ý của chị mà vào nhà, em cứ ném ra. Đó là nhà của chị em mình, không cho kẻ nào xâm phạm!”

“Được, chị!” Tô Tiểu Chí vẻ mặt hưng phấn.

Chương trước | Chương sau

Leave a comment