Năm 60 tươi đẹp – Chương 7

“Tô Đại Chí, hôm nay anh uống nhầm thuốc à, dám nói như vậy với em!”

Lưu Mai vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tô Đại Chí. “Em là vợ anh! Anh có còn muốn sống không hả?”

Tô Đại Chí đương nhiên muốn sống, nhưng hắn muốn sống những ngày thoải mái. Trước kia Lưu Mai mỗi lần nói những lời này, hắn đều nghe Lưu Mai, có gì cũng đưa cho Lưu Mai, bởi vì Lưu Mai nói về sau sống cùng hắn phải dùng tới. Sau này hai người có thể trải qua ngày lành.

Nhưng hiện tại ngày lành chưa thấy đâu, ngược lại chị nói rất đúng, nếu Lưu Mai thật sự đối với hắn tốt, sao một phân tiền cũng không cho hắn, để hắn bị đói?

Cảm giác đói khát làm hắn cũng có thêm dũng khí, vẻ mặt kiên định nói: “Đưa tiền và phiếu đây, anh là một người đàn ông, trên người sao lại không có tiền được?”

“Tô Đại Chí, em xem anh là muốn làm phản rồi!” Lưu Mai tức giận từ trên giường nhảy dựng lên, trong lòng còn có chút ủy khuất. Cô ta sở dĩ gả cho Tô Đại Chí, ngoài việc nhìn trúng công việc của anh, còn bởi vì cảm thấy anh lỗ tai mềm, về sau sẽ nghe cô ta nói, không nghĩ tới lúc này mới kết hôn được bao lâu đã thay đổi.

Không được, lần này nghe theo anh ta, lần sau còn không phải càng được nước lấn tới.

Cô ta chỉ vào Tô Đại Chí nói: “Tô Đại Chí, nếu anh còn dám nói chuyện như thế với em, em sẽ về nhà mẹ đẻ, chính anh sống một mình đi. Em xem Tô Đại Chí anh cả đời cô độc còn sống kiểu gì!”

Tô Đại Chí nghe vậy, lập tức có chút nhụt chí.

Trong xưởng có một đám đàn ông độc thân, 30-40 còn chưa kết hôn, có người còn phải tìm đối tượng ở nông thôn. Nhưng mà đối tượng ở nông thôn thì không có lương thực cung ứng. Tìm về còn phải phí công nuôi thêm một người, sinh con ra cũng là hộ khẩu nông thôn. Một người nuôi cả gia đình.

Lưu Mai nhìn chồng không có khí thế, bĩu môi nói: “Em nói cho anh biết Tô Đại Chí, nếu bình thường anh nghe em, em sẽ sống cùng anh. Nếu không nghe, em cho anh cô độc cả đời. Nhìn xem người khác có cười chết anh không.”

Tô Đại Chí buồn rầu không nói chuyện ngã xuống giường.

Chị nói rất đúng, không thể phân gia, hiện tại còn chưa phân, Lưu Mai đã là trèo lên đầu hắn. Nếu phân, hắn làm sao mà sống.

May mắn còn có chị. Chờ chị về thì tốt rồi.

Lưu Mai nhìn chồng nằm trên giường, cũng bò lên giường. Náo loạn một hồi, trong lòng cô cũng có chút tức giận. Chính mình toàn tâm toàn ý vì cái nhà này, Tô Đại Chí cái đồ hèn nhát còn dám cùng cô ta cáu kỉnh.

Vì thế cô ta lật người, đưa lưng về phía Tô Đại Chí. Dù sao nếu Tô Đại Chí không dỗ, cô ta sẽ không nói chuyện với hắn. Nhìn xem ai sợ ai.

Tô Du ở bệnh viện dưỡng bệnh hai ngày mới trở về. Dù sao cô vẫn muốn ôm lấy vị trí làm việc kia. Ngất xỉu vì thiếu dinh dưỡng cũng không phải bệnh nặng gì, nếu là ở bệnh viện ăn vạ không về, thời gian dài, thanh danh tốt cũng thành kém.

Chuyện này đối với người đang dốc lòng làm chiến sỹ thi đua là tuyệt đối không thể phát sinh.

Tô Tiểu Chí hai ngày nay rất thoải mái. Mang danh nghĩa chăm sóc chị gái nên không cần đi học. Ngoài giờ cơm chạy đến bệnh viện, thời gian còn lại đều ở ngoài lêu lổng. Cuộc sống này khỏi phải nói có bao nhiêu dễ chịu.

Nghe được Tô Du muốn xuất viện thì không vui: “Chị, chị ở lại viện nghỉ ngơi thêm đi. Thân thể chị đã không tốt rồi.”

Chị nằm viện, nó lại có thể chơi bời.

Chút tâm tư này của nó, Tô Du không cần hỏi cũng biết. “Không được, không phải chị đã nhận lời em rồi sao, phải tìm việc cho em. Chị không ra viện, công việc của em phải làm sao? Nhìn em không vui, chị cũng khó chịu lắm.”

Tô Tiểu Chí ngẩn người, hóa ra chị đều là vì nó. Chị nó nói, cán sự Nghiêm ở trong xưởng còn bảo chị nghỉ ngơi thêm mấy ngày, vậy mà chị lại muốn xuất viện sớm.

Hóa ra là vì giúp nó tìm việc.

“Chị, chị đối với em thật tốt.”

Tô Tiểu Chí cảm động nói.

Tô Du ha hả cười. Cho mày ăn, cho mày uống không nghe được mày nói câu tốt, giờ bảo mày bỏ học đi làm công nhân mày lại vui. Cho nên mới nói, trẻ con không thể nuông chiều, chiều hư rồi sẽ không phân biệt được tốt xấu.

“Chị…”

Tô Du vừa mới thu thập xong, chuẩn bị để Tô Tiểu Chí xách đồ ra ngoài, lại thấy Tô Lâm bẹp miệng từ ngoài tiến vào. Hai ngày không thấy, đứa nhỏ này gầy đi không ít, cả người uể oải không phấn chấn.

“Tiểu Lâm, sao thế?” Tô Tiểu Chí cũng nhìn em gái. Hai người tuổi tác chênh lệch không lớn, ở bên nhau nhiều nhất, tính ra tình cảm cũng là tốt nhất. Lúc này nhìn Tô Lâm như vậy, ít nhiều có chút lo lắng.

Tô Lâm ủy khuất nhìn Tô Du. “Em đói…hôm nay em mới được ăn nửa bát cháo, đói quá…hu hu…chị, em đói quá…”

Ngày hôm qua đói cả ngày, sáng hôm nay không dễ dàng gì mới quấn lấy anh chị cùng ra tiệm cơm quốc doanh ăn, nào ngờ chị dâu quá keo kiệt, chỉ cho nó ăn có nửa bát cháo. Ăn xong vẫn cảm thấy đói, lưng cũng không thẳng được.

Nhìn cô bé như vậy, Tô Du cũng không cảm thấy đáng thương. Biết rõ còn cố hỏi: “Đại Chí không cho em ăn?”

“Chị dâu không cho ăn…chỉ cho ăn có nửa bát cháo…” Tô Lâm hữu khí vô lực nói.

“Anh thật quá đáng!” Tô Tiểu Chí tức giận nói.

Tô Du nói: “Cũng đừng trách anh các em, ai bảo chị dâu các em cầm tiền chứ. Trong mắt chị dâu các em, người nhà họ Tô đều là người ngoài, ngay cả anh trai các em còn phải nhìn sắc mặt nó mà sống. Người ngoài chính là người ngoài, còn đợi trông cậy vào người ta giống như chị toàn tâm toàn ý đối tốt với các em sao?”

Tô Tiểu Chí vội vàng gật đầu.

Tô Lâm bẹp miệng nói: “Chị, chị có gì ăn không, em đói quá.”

“Về nhà ăn đi, tiền của chị đều bị anh trai em lúc kết hôn tiêu hết rồi, lấy đâu ra tiền mua đồ ăn cho em. Mấy hôm nay còn phải dựa vào Tiểu Chí. Tiểu Chí nhà chúng ta trưởng thành rồi.”

Tô Du sờ đầu Tô Tiểu Chí. Tô Tiểu Chí tức khắc vẻ mặt kiêu ngạo.

Nghe được về nhà có cái ăn, Tô Lâm không ngừng gật đầu: “Chị, chúng ta mau trở về thôi.”

“Ừ.” Tô Du cười cười. Nguyên chủ dỗ nó ăn, nó còn không muốn ăn. Lúc này nhưng thật ra rất ngoan. Trẻ con quả nhiên là thiếu dạy dỗ mà.

Về đến nhà, không cần Tô Du động tay chân, cô chỉ mở ngăn tủ, Tô Lâm đã bắt đầu nấu đồ ăn.

Mấy năm nay đều là nguyên chủ nấu cơm, Tô Lâm căn bản không nhúc nhích, việc gì cũng thật mới lạ. Nhóm bếp vài lần cũng không được, gấp đến muốn khóc. Tô Tiểu Chí nhìn không được, giúp nhóm bếp lên.

“Thật vô dụng!” Tô Tiểu Chí trợn trắng mắt nói. Ngày thường nó ở bên ngoài bắt chim, toàn tự mình nướng.

Tô Du vừa lau mặt vừa dạy dỗ: “Tiểu Lâm, chị xem đồ ăn trong nhà từ giờ cứ để cho em làm. Cũng luyện tập nấu cơm dần đi. Nếu ngày nào đó chị lại không khỏe, em đừng giống như lần này, chính mình đói đến lả. Học thêm một chút bản lĩnh cũng không thừa.”

Trải qua cảm giác đói khát, Tô Lâm lúc này cũng không nghĩ được gì, chỉ muốn ăn, vội gật đầu.

Nhà chả có gì ngon, cũng chỉ nấu chút cháo ngô, rất nhanh đã nấu xong. Ba người mỗi người ăn một bát. Tô Lâm đến đáy nồi cũng múc sạch sẽ.

Tô Du khóa tủ lương thực lại. Lúc này Tô Lâm ăn no, nghĩ đến cái váy kia, cắn cắn môi, nhưng không dám lại làm khổ mình, không muốn bị đói, chỉ có thể ngập nước mắt nói, “Chị, ngày nào Tống Hiểu cũng được mặc váy mới, em cũng muốn. Vì sao người ta có em không có. Em biết, em không có cha mẹ, người ta có cha mẹ thương. Là do em mệnh khổ”

Cha mẹ không còn, đây vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng nguyên chủ. Cũng là lý do mấy năm nay cô đối với các em chiều chuộng không giới hạn.

Nếu là trước kia nguyên chủ nghe được, tất sẽ tìm mọi cách thỏa mãn em gái.

Khóe miệng Tô Du giật giật: “Em biết thì tốt, chúng ta không cha không mẹ, đều là số khổ, sao có thể so sánh với người ta có cha mẹ thương yêu?”

Tô Lâm: “…”

Tô Du tiếp tục nói: “Em cũng lớn như vậy rồi, nên hiểu chuyện. Chị nuôi em đi học đã rất vất vả, em còn muốn váy mới, em cầm đi hết, về sau Tiểu Chí phải làm thế nào. Nó còn phải lấy vợ.”

Tô Tiểu Chí lập tức nói: “Đúng thế, váy vóc gì, có bản lĩnh thì đừng đi học, tự mình đi làm kiếm tiền mà mua, tìm chị làm cái gì, chị thật vất vả, còn phải vào nằm viện kia kìa.”

Tô Du sâu kín mà thở dài.

Tô Lâm nhịn nước mắt nói không nên lời. Anh cả hiện tại bị chị dâu quản, mặc kệ nó, anh hai bây giờ cũng nói nó. Chị cũng không muốn mua đồ cho nó…hu hu hu, số khổ, nó sao mà lại khổ thế này.

“Em không đi học, em không đi học! Em tự mình kiếm tiền mua đồ, được rồi chứ?!”

“Được.” Tô Du gật đầu, đứng lên đeo túi ra ngoài: “Vừa lúc, chị hôm nay đi đến xưởng hỏi một chút, nhìn xem có nhận người không, đến lúc đó em với Tiểu Chí đều có thể đi làm, chị không cần lại phải lo lắng.”

Tô Lâm ngây ngẩn cả người, “…” Ý gì, chị đây là ý gì?

Tô Tiểu Chí hưng phấn nói: “Chị, chị yên tâm, em nhất định sẽ chăm chỉ làm việc.”

Chỉ cần không phải đi học, làm gì cũng được.

Tô Lâm rưng rưng nói: “Chị, chị không cho em đi học?”

Tô Du trợn trắng mắt nói: “Vừa mới không phải chính em nói không đi sao? Tiểu Chí cũng nghe được.”

Tô Tiểu Chí nhanh gật đầu phụ họa: “Đúng, đúng đúng, chính nó nói, em nghe được.”

Tô Du cười nói: “Mua váy và đi học, em chọn một đi.”

“…” Tô Lâm ngây ngốc nhìn Tô Du, muốn nhìn xem chị có phải đang đùa không, kết quả Tô Du vẻ mặt nghiêm túc, một chút cũng không giống như nói cho xong, nó hiểu rõ, chị đang nói thật.

“Nghĩ kỹ chưa?”

Tô Tiểu Chí ở bên cạnh thêm mắm dặm muối nói: “Nghĩ gì nữa, đi làm đi, đi học làm gì?”

“…Em muốn đi học…” Tô Lâm cúi đầu mang theo tiếng khóc nói.

Nó còn lâu mới đi làm, nó muốn đi học. Ở lớp các bạn nữ đều được đi học, nó cũng muốn đi. Nó không muốn mỗi ngày phải đến xưởng đi làm.

Tô Du nói: “Được, em muốn đi học thì đi học. Nhưng mà hiện tại Tiểu Chí cũng bắt đầu nuôi gia đình, trong nhà đều đi làm kiếm tiền, chỉ có một mình em đi học tiêu tiền, về sau em phải giúp đỡ trong nhà. Sau này em tan học thì về sớm, dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, nấu cơm, những chuyện này đều là của em. Chị thân thể không tốt, em cũng không thể để Tiểu Chí làm mấy việc này chứ, đúng không?”

Tô Lâm trợn mắt há hốc mồm nhìn chị mình. Trước đây đến tất chị cũng không cần nó phải giặt! “Chị..”

Tô Tiểu Chí nhanh gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đi làm đã thật vất vả rồi!”

Tô Du nói: “Quyết định như vậy đi, nếu không thì đi làm, trong nhà những chuyện đó em cũng không cần lo.”

“Cũng không thể để chuyện tốt gì cũng cho mày chiếm.” Tô Tiểu Chí nói.

Tô Lâm ngơ ngác nhìn hai người, xoay người khóc lóc chạy ra ngoài.

Hu hu hu, nó không muốn làm việc đâu.

“Chị, nó làm sao vậy?” Tô Tiểu Chí chỉ bóng dáng Tô Lâm.

Tô Du đeo túi ra ngoài: “Không sao, con gái cáu kỉnh thôi, đợi lát nữa là không sao. Chị đều là vì em. Nếu Tiểu Lâm có thể chia sẻ việc nhà, về sau chúng ta có thêm thời gian kiếm tiền, Tiểu Chí cũng có thể sống tốt hơn. Chị ra ngoài tìm Tiểu Lâm. Em ở nhà nghỉ ngơi đi, ngày hôm qua chăm sóc chị cũng mệt rồi.”

Tô Tiểu Chí cảm động nhìn bóng dáng Tô Du. Chị thật tốt quá!

Ra đại viện, Tô Du đi đến tiệm cắt tóc.

Bộ tóc dài này của cô phải cắt. Đã thiếu dinh dưỡng rồi, cô không nuôi nổi bộ tóc này. Hơn nữa chất tóc không tốt, mỗi ngày tốn rất nhiều thời gian. Quá phiền toái.

“Cắt cho cháu kiểu tóc giống đồng chí Lưu Hồ Lan.” Tô Du gọn gàng dứt khoát nói.

Chương trước | Chương sau

4 thoughts on “Năm 60 tươi đẹp – Chương 7

  1. Đúng là chiều quá sinh hư, nguyên chủ vì thương các em đối xử tốt quá nên mấy đứa em mới coi là đương nhiên, k biết cảm ơn chị. Tình trạng này hiện tại cũng thiếu nhất là những gia đình bố mẹ quá chiều con cái. Mấy đứa nhỏ hư hay ngoan 1 phần do người lớn dạy bảo , phải biết khổ mới trân trọng

    Liked by 1 person

Leave a comment