Năm 60 tươi đẹp – Chương 6

Trời sắp tối, Lưu Mai mới từ bên ngoài trở về, trên mặt còn cười hi hi.

Mấy ngày nay vì chuyện phân gia, cô ta buồn thối ruột, mắt thấy nhà họ Tô bên này có chút khó khăn nên dứt khoát về tìm nhà mẹ đẻ thương lượng.

Ý của nhà mẹ đẻ là để bọn họ tới tìm chị chồng. Chỉ cần Đại Chí đồng lòng với cô ta thì dễ làm, đến lúc đó hù dọa chị chồng một chút. Cứ nói là nếu không phân gia, cô ta sẽ về nhà mẹ đẻ, để Đại Chí sống một mình. Chị chồng thương bọn Đại Chí như vậy nhất định chịu không nổi.

Còn chuyện sau khi phân gia, chị chồng em chồng đi nơi nào, cô ta cũng không lo lắng. Chị chồng có thể ở ký túc xá độc thân trong xưởng, chú em với em chồng có thể ở ký túc xá trường học. Về sau chị chồng phải gả đi, cô em chồng với chú em tham gia công tác cũng có thể ở ký túc xá.

Lưu Mai không cảm thấy mình nhẫn tâm, thật sự là cô ta chịu quá đủ cái cảm giác cả nhà chen nhau trong một phòng, thật vất vả mới gả chồng, lại không có cha mẹ chồng đè nặng, cô ta đương nhiên phải nghĩ biện pháp làm mình sống tốt chút, cho bản thân và bọn nhỏ về sau có hoàn cảnh sinh hoạt tốt.

Chẳng lẽ có con rồi, để con cũng sinh hoạt khổ cực.

Mới vừa đến nhà, đã nhìn thấy Tô Đại Chí và Tô Lâm ngồi trên ghế nhắm mắt. Trong phòng cũng không bật đèn, cả phòng quạnh quẽ.

“Sao anh không bật đèn? Chị đâu rồi?”

“Chị bị bệnh.” Tô Đại Chí chậm rì nói.

Lưu Mai kinh ngạc nói: “Sao lại sinh bệnh, trước đó không phải vẫn tốt sao?”

“Mệt đến đổ bệnh, dinh dưỡng không đủ.” Tô Đại Chí nhớ tới Tô Du ở trong viện, trong lòng càng thêm khó chịu: “Lưu Mai, sao giờ em mới về?”

“Em về nhà mẹ đẻ.” Lưu Mai bật đèn. Trong nhà tiền điện do chị nộp, cô ta cũng không cần tiếc.

Nghe được Lưu Mai nói, Tô Đại Chí trong lòng buồn buồn, hắn sờ bụng nói: “Em ăn chưa? Anh và Tiểu Lâm còn chưa ăn.”

“Sao còn chưa ăn?” Lưu Mai kinh ngạc nói. “Em ăn ở nhà mẹ đẻ rồi, em còn tưởng mọi người ăn rồi.”

Tô Đại Chí tức khắc hốc mắt cay xè.

Hắn còn đang đói, Lưu Mai lại đã ăn no. Đến giờ mới trở về. Bây giờ thì dù có tiền có phiếu, bên ngoài tiệm cơm cũng đóng cửa rồi.

“Anh, đói quá.” Tô Lâm vô lực nói.

Hối hận quá, nó sẽ không bao giờ làm khổ mình nữa, về sau không bao giờ dùng đói bụng để giận dỗi. Đây là chính mình tự tìm tội.

Tô Đại Chí đứng dậy đi ra ngoài.

“Này, anh đi đâu?”

Lưu Mai không thể hiểu được chồng mình. Cảm thấy nhà này tình huống có chút không đúng, chị chồng sao tự nhiên lại bệnh, chồng mình cũng kỳ kỳ quái quái.

“Đi tìm chị lấy chìa khóa.” Tô Đại Chí cũng không quay đầu lại nói. Trong lòng vô cùng nghẹn khuất.

Ban ngày vừa mạnh miệng nói với chị xong, lúc này còn phải tìm chị đòi ăn.

Vừa đi, nước mắt hắn cũng rơi.

Chị nói rất đúng, chính mình thật đúng là uất ức.

Lúc này, trong viện, Tô Du đang cùng Tô Tiểu Chí ăn bánh bao mua từ tiệm cơm quốc doanh. Mua bằng tiền riêng của Tô Tiểu Chí.

Tô Du cảm thấy mình nằm viện cần có người chăm sóc. Đứa em gái kia còn chưa điều giáo xong, tạm thời không trông cậy vào được.

Đứa lớn trước mắt còn mơ màng hồ đồ, hơn nữa cô thật sự có chút chướng mắt bộ dạng yếu đuối kia của nó. Vẫn là Tô Tiểu Chí thiếu niên trung nhị này miễn cưỡng có thể chăm sóc cô. Vì thế buổi chiều nhờ Nghiêm Tiểu Phương hỗ trợ thông báo cho Tô Tiểu Chí, cho nó biết chị nó đang nằm viện.

Nếu là trước kia, Tô Tiểu Chí cũng không tích cực như vậy. Nhưng trải qua một phen những lời của Tô Du sáng nay, hơn nữa hai người ăn một bữa riêng lúc sáng, Tô Tiểu Chí cảm thấy mình với Tô Du chung một hội. Hơn nữa Tô Du cũng đáp ứng tìm việc cho nó, vậy nên sau khi nghe thấy tin bèn tung ta tung tăng chạy tới.

Đặc biệt là sau khi Tô Du diễn một màn khổ tình, nó liền ngoan ngoãn lấy tiền riêng ra mua bánh bao thịt, lại ở nhà ăn mua cháo, hai người ngọt ngào mà ăn một bữa.

Tô Du ăn xong, thở dài: “Tiểu Chí, mấy năm nay đây là lần đầu tiên chị ăn ngon như vậy. Chị nhớ đến ba mẹ, lúc trước ba mẹ còn sống, thỉnh thoảng chị cũng được ăn một bữa ngon. Sau khi ba mẹ đi, có gì ngon chị cũng không dám ăn, chỉ nghĩ cho em ăn nhiều một chút.”

Tô Tiểu Chí xoa xoa miệng: “Chị, chị yên tâm, chờ em đi làm, chúng ta mỗi ngày đều ăn bánh bao thịt.”

“Ăn bánh bao thịt hay không không quan trọng, chị chỉ mong sớm xuất viện, em đã lớn như vậy, chị muốn kiếm tiền cho em cưới vợ.”

Da mặt Tô Tiểu Chí lập tức đỏ lên.

Tô Du nói: “Em cũng không cần lo lắng làm gì, anh trai em hôm nay đến bệnh viện, nó nhìn chị mệt đến ngã bệnh, có lẽ là lương tâm tìm về rồi nên hứa hẹn với chị, về sau tiền lương đưa cho chị giữ. Chị biết là nó cảm thấy xấu hổ dùng tiền của chị cưới vợ. Nó giờ cũng là nam nhân đại trượng phu, biết sỹ diện. Dù sao nếu dựa vào nữ nhân thì kỳ cục. Mặc kệ như thế nào, có nó chia sẻ, chị cũng có thể chiếu cố em nhiều hơn.”

“Em không dựa vào chị, chị, em tự mình kiếm tiền cưới vợ.”

Tô Tiểu Chí lập tức nói. Nó cũng là đàn ông có sỹ diện!

Tô Du hơi cười cười: “Nói gì ngốc đâu, em là em trai ruột của chị. Trên đời này, chúng ta là thân nhất. Chị đương nhiên muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc em. Nói nữa, chị cũng không trông cậy vào em có thể tiết kiệm tiền. Con trai cầm tiền trong tay không giữ được, anh trai em mấy năm nay cầm tiền, một phân tiền cũng chưa giữ được. Tiền nhà nào cũng cần nữ chủ nhân quản lý mới có thể giữ được. Nếu mẹ chúng ta còn, có thể giúp em. Cũng may anh trai em giờ hiểu chuyện, chuẩn bị đưa tiền cho chị quản, chị về sau phải giúp nó tiết kiệm thật tốt mới được.”

“Chị, thế về sau tiền của em, chị cũng giúp em cầm.”

Tô Tiểu Chí thuận miệng nói sau đó lại cảm thấy có chút hối hận, tiền đưa hết cho chị, mình sống kiểu gì? Nhưng nhìn chị cảm động như vậy, nó đột nhiên cảm thấy đưa tiền cho chị có lẽ cũng không phải chuyện xấu. Mình cũng là đàn ông. Sao có thể kém anh trai. Anh trai bị chị dâu quản thành bộ dáng kia, nó còn lâu mới thế.

Tiền phải đưa cho chị, nhất định không thể đưa cho vợ. Chị nói, trong túi anh một xu cũng không có, đến tiền đi xe bus cũng không có. Quá mất mặt rồi.

Tô Du vẻ mặt kích động nhìn nó: “Tiểu Chí, chị vui quá. Chị không quan tâm tiền của em, nhưng phần tín nhiệm này, phần ỷ lại này, làm chị ấm lòng quá. Chị biết mà, Tiểu Chí nhà chúng ta không phải người vong ân bội nghĩa mà bọn họ nói. Tiểu Chí, em yên tâm, chị nhất định sẽ sớm giúp em tìm việc, để em trải qua những ngày em thích.”

Tô Tiểu Chí lập tức mặt mày hớn hở: “Chị, chị là chị ruột em, em không tin chị thì có thể tin ai? Em không giống anh trai, tình nguyện tin người ngoài cũng không chịu tin chị.”

Nhìn dáng vẻ chị dâu là biết, vợ không đáng tin bằng chị.

Dù sao nó cũng chưa thấy vợ nhà ai có thể giống như chị, vì trong nhà mà mệt đến ngã bệnh.

Nói chuyện xong, Tô Tiểu Chí chạy ra ngoài rửa bát đũa.

Vốn dĩ Tô Du muốn xuống giường, nhưng còn chưa kịp xuống, chân đã mềm nhũn kém chút thì ngồi dưới đất. Tô Tiểu Chí nhìn không được, chạy nhanh bưng bát đi. Tô Du liền thoải mái nằm trên giường cắn hạt dưa.

Tô Tiểu Chí mới ra cửa đã gặp phải Tô Đại Chí.

Nó hung hăng trừng mắt nhìn Tô Đại Chí: “Anh, anh tới tìm chị đòi phân gia đúng không? Chị đã thành cái dạng này, anh nếu còn muốn đoạt phòng ở, thì chính là lòng lang dạ sói.” Ai muốn đoạt phòng với nó đều là kẻ địch!

Tô Đại Chí cũng không biết tâm tư của Tô Tiểu Chí, còn cho rằng vì mình nháo phân gia làm chị không vui, cho nên nó mới mới dỗi mình. Trong lòng hắn khó chịu cực kỳ, cảm thấy đến Tiểu Chí luôn không hiểu chuyện cũng biết thương chị hơn hắn, lại nhìn chính mình, một đống tuổi rồi, lại coi lòng tốt như lòng lang dạ thú, làm tổn thương người thật sự quan tâm mình.

Hắn cũng không thèm nhìn Tô Tiểu Chí, cúi đầu đi vào phòng bệnh.

Tô Tiểu Chí nhìn hắn vào phòng bệnh, chạy nhanh bưng bát đi rửa, chuẩn bị rửa nhanh rồi về phòng bệnh chiến đấu. Chị đang ốm, nếu mà không đấu lại anh thì phòng của nó sẽ bay mất.

Trong phòng, Tô Du đang cắn hạt dưa, nhìn thấy Tô Đại Chí đã trở lại. Tay cắn hạt dưa hơi dừng một chút, sau đó đem vỏ hạt dưa tách ra để hạt vào hộp trên bàn: “Đại Chí tới rồi à, chị đang bóc hạt dưa cho Tiểu Chí, nó hiểu chuyện rồi, vừa tan học biết chị sinh bệnh vội chạy nhanh tới thăm chị, còn nói muốn chăm sóc chị. Mua cho chị bánh bao thịt với hạt dưa này.”

Tô Đại Chí cảm thấy ngực mình vừa bị cắm một đao.

“Mau ngồi đi, muộn như vậy còn tới làm gì, em ngày mai còn phải đi làm, chị bên này có Tiểu Chí, em không cần lo lắng.”

Tô Đại Chí lại cảm thấy thêm một đao. Chính hắn rõ ràng mình đến không phải vì chăm sóc chị, hắn tới tìm chị vì muốn đồ ăn.

Vốn dĩ định há mồm hỏi chị sao lại khóa lại ngăn tủ, lúc này lại hỏi không ra được.

Hắn cái dạng này, lấy đâu ra mặt mũi hỏi chị đồ ăn.

“Ục ục…”

Đột nhiên, trong bụng Tô Đại Chí truyền đến âm thanh. Hắn tức khắc mặt đỏ tai hồng ôm bụng.

Tô Du nhướng mày, đem nhân hạt dưa ném vào trong miệng mình. Ha, đây là còn chưa ăn cơm chiều.

Giờ này, bình thường phải ăn rồi, lúc này còn chưa ăn, chắc là trong nhà có vấn đề. May mà sáng nay tìm cái khóa khóa lại rồi.

Tong lòng cô vui vẻ, mặt lại lo lắng hỏi: “Đại Chí, bụng em làm sao, có phải không thoải mái hay không, đừng ăn có ăn linh tinh, muốn gặp bác sỹ không?”

Tô Đại Chí tức khắc khóc không ra nước mắt, hắn đâu ra mà ăn linh tinh, hắn là không có gì ăn.

Tô Du nói: “Em với Lưu Mai tối nay ăn gì, không phải chị nói nó, lại còn muốn phân gia, chị vừa mới không ở nhà đã không chăm sóc tốt cho em. Nếu thật sự phân, em về sau mỗi ngày đều tiêu chảy thì làm sao? Sớm biết vậy chị đã không khóa ngăn tủ, như vậy em còn có thể ăn chút đồ ăn trong nhà nấu. Ai, chị đây là làm cho Lưu Mai xem, làm nó đừng phân gia, như vậy chị vẫn luôn có thể chăm sóc em. Nhưng nhìn em bây giờ, chị thật sự không thể yên tâm được.”

Tô Đại Chí nuốt nước miếng, trong lòng cực kỳ đè nén. Chị nói đúng, phân cái gì mà phân, chị vừa không ở nhà, hắn đã bị đói, nếu là phân, Lưu Mai chỉ lo cho bản thân mình, hắn còn không đói chết?

Lúc này, Tô Đại Chí cảm thấy những ngày hạnh phúc sau này mà Lưu Mai nói với hắn không hiện thực tý nào.

Hiện tại còn chưa tốt, còn trông cậy gì đến sau này?

“Chị, em, em…” Tô Đại Chí trong lòng ủy khuất nói không ra lời, đói, đói quá. Nhưng hắn không có mặt mũi nào nói với chị.

Nếu chị biết hắn hiện tại còn chưa ăn cơm, hắn không ném nổi mặt mũi này. Náo loạn muốn phân gia, kết quả đói bụng còn muốn tới tìm chị.

Chính hắn ngẫm lại cũng thấy mất mặt.

“Anh, sao anh còn ở đây, anh nói gì với chị?”

Tô Tiểu Chí bưng bát đi đến, vẻ mặt như hổ rình mồi nhìn Tô Đại Chí.

Tô Du cười nói: “Tiểu Chí, anh em không thoải mái, ăn phải cái gì đau bụng rồi. Mau đưa đi gặp bác sỹ.”

“Gặp làm gì, anh còn có thể ăn đau bụng, chứng tỏ có cái ăn. Sao không nghĩ đến mang cho chị chút.” Tô Tiểu Chí cả giận nói.

Hiện tại tiền riêng của nó bị tiêu hết rồi!

Trước mặt Tô Tiểu Chí, Tô Đại Chí càng thêm không có mặt mũi hỏi Tô Du, đứng lên: “Chị, em, em ngày mai lại tới xem chị.”

Sau đó chạy nhanh ra ngoài.

Tô Du thở dài, đem hạt dưa bóc xong cho vào miệng mình.

Cô tính ở viện hai ngày, coi như cho mình nghỉ ngơi.

Về đến nhà, Tô Lâm đã uống một bụng nước, đói đến đầu váng mắt hoa mà ngủ rồi.

Lưu Mai còn chưa ngủ, chờ Tô Đại Chí về. Nhìn đến Tô Đại Chí vào phòng, cô ta nói: “Sao hiện tại mới về? Chìa khóa lấy được không? Anh nói xem chị cũng thật là, khóa lại làm cái gì?”

“Còn không phải vì em muốn phân gia.”

Tô Đại Chí ảo não nói một tiếng. Nếu không phải Lưu Mai muốn phân gia, chị cũng không đem ngăn tủ khóa lại.

Lưu Mai nghe được chồng mình nói, tức khắc sửng sốt: “Anh nói cái gì?”

“Chưa nói gì!” Tô Đại Chí tức giận nằm trên giường.

Hắn hiện tại trong đầu rất loạn, cảm thấy mình trước kia quá hồ đồ.

Thế nhưng đến bữa cơm còn không được ăn.

Nghĩ vậy, hắn đột nhiên ngồi dậy, dọa Lưu Mai nhảy dựng: “Anh làm cái gì?”

“Đưa anh tiền với phiếu gạo.” Tô Đại Chí duỗi tay nói.

Lưu Mai trợn mắt nói: “Đòi tiền với phiếu gạo làm cái gì, trong nhà lại không phải không có gì ăn. Anh không cần phải có tiền.” Đàn ông trên người sao có thể có tiền được, đàn ông không biết chăm lo gia đình, tiêu linh tinh, về sau làm sao sinh hoạt.

Không cần có tiền?

Tô Đại Chí tức đến ngực phát ngứa, không cần có tiền hả, hắn hôm nay đến tiền đi xe bus cũng không có, hiện tại còn đang đói đây!

“Đưa anh tiền và phiếu gạo!”

Tô Đại Chí kiên quyết nói.

Chương trước | Chương sau

2 thoughts on “Năm 60 tươi đẹp – Chương 6

Leave a comment