Năm 60 tươi đẹp – Chương 4

Nhìn Tô Tiểu Chí ngày thường vốn mặc kệ chuyện này lại đột nhiên bảo vệ Tô Du, mọi người đều nhìn nó như người xa lạ, ngay cả Tô Lâm còn đang giận dỗi cũng liếc nhìn anh trai mình.

Lưu Mai cảm thấy mình bị chú em còn chưa thành niên bắt nạt, cắn răng nói: “Dù sao nhà này nhất định phải phân!”

“Không thể phân!” Tô Tiểu Chí hét lên.

“Phải phân!” Lưu Mai cãi lại.

Tô Du liếc nhìn hai người một cái cũng không nói gì, nghe trong nồi có tiếng vang, Tô Du nhanh đứng dậy múc cho mình hơn nửa chén, sau đó hô: “Tiểu Chí, cháo được rồi, đừng cãi nhau nữa, chúng ta ăn cơm trước.”

Tô Tiểu Chí đã sớm đói không chịu nổi, nghe được lời này, chạy nhanh lấy bát đũa của mình, một mùi hương bay ra.

Những người khác trong phòng nuốt nước miếng.

Chị thế mà lại nấu cháo thịt.

Tô Tiểu Chí nhịn không được nuốt nước miếng, tay chân nhanh nhẹn múc cháo, Tô Du nấu không nhiều lắm, bị cô múc hơn một nửa xong, cũng chỉ dư lại hơn nửa bát. Nó đang chuẩn bị múc, dù sao chị nói không cho anh với chị dâu ăn. Nhưng lại nghĩ đến em gái mình, nó quay đầu nhìn Tô Lâm: “Tiểu Lâm, lấy bát!”

Tô Lâm đang chuẩn bị nhấc chân, lại nghĩ đến gì, nó nhìn Tô Du đang cúi đầu ăn, sau đó chu mỏ nói: “Không ăn, đói chết thì thôi!”

Dù sao nó nhất định phải mua chiếc váy kia.

Nhưng Tô Du bên cạnh ăn quá tập trung, hoàn toàn như không nghe thấy gì.

Tô Tiểu Chí cũng không phải là người săn sóc, nghe được Tô Lâm nói không ăn, nhanh chóng cười hì hì múc cho mình: “Ha, vậy tao ăn nha!”

Tuy rằng chỉ là cháo, nhưng uống một chút cũng có cảm giác no bụng.

Lưu Mai vàTô Đại Chí nhìn trong nồi trống rỗng, trợn mắt há mồm. Lưu Mai nói: “Em với Đại Chí còn chưa có ăn đâu.”

Tô Du nói: “Ăn cái gì, không phải hai đứa muốn phân gia à, trước tiên chia từ thức ăn. Lương thực trong nhà là chị mua. Của em với Đại Chí ở nhà họ Lưu ý”

Lưu Mai và Tô Đại Chí, “…”

Tô Lâm cũng vuốt cái bụng bẹp bẹp, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tô Du.

Chị làm sao vậy, thật sự bỏ mặc nó chết đói!

Tức khắc ủy khuất đôi mắt đỏ rực. Đáng tiếc Tô Du hoàn toàn không để ý, ăn xong nhanh chóng xách theo túi của mình đi về hướng nhà xưởng bên kia.

“Tiểu Chí, cùng nhau đi.”

“Vâng.” Tô Tiểu Chí hưởng thụ một phen đãi ngộ đặc thù, lúc này càng thêm cảm thấy mình và chị cùng một mặt trận thống nhất.

Chị vì nó mà tranh phòng ở, nó cũng không thể kéo chân sau. Nhất định phải chống lưng cho chị.

Tô Du với Tô Tiểu Chí vừa ra cửa, Tô Lâm sửng sốt một chút, xoay người nhìn anh mình Tô Đại Chí: “Anh, chúng ta ăn gì?”

“Ăn gì, chị với anh em cũng chưa ăn đây.” Lưu Mai tức giận nói.

Từ lúc gả đến nhà họ Tô đến giờ, cô ta đều có đồ ăn sẵn, ai biết hai hôm nay chị chồng trúng cái gió gì.

“Đại Chí, chúng ta ra ngoài ăn.”

Dù sao trong tay cô còn có phiếu gạo. Cô ta không ngốc, tiền lương của cô ta với Đại Chí sao có thể đưa hết cho nhà mẹ đẻ, ngày thường tuy rằng có cho một chút, nhưng phần lớn là cất đi. Bình thường nói là cho nhà mẹ đẻ, đấy là nói cho em chồng chị chồng nghe, đề phòng họ tìm mình đòi tiền thôi.

Lúc này Tô Đại Chí đang cả người hồ đồ.

Này rốt cuộc làm sao, sao đột nhiên chị lại đối với mình như vậy, đến miếng ăn cũng phải phân rõ ràng.

Vẫn luôn quen được chị chăm sóc, thình lình, Tô Đại Chí cảm thấy trong lòng bàng hoàng cực kỳ. Lúc này, nghe vợ đề nghị xong, cũng không nghĩ nhiều, đi theo đi ra ngoài, đến nỗi em gái, hắn cũng không có tâm tư để ý.

Chị còn mặc kệ, hắn chỉ là anh trai, làm sao mà quản được.

Tô Lâm đứng ở trong phòng nhìn anh chị cũng đi ra ngoài, toàn bộ nhà họ Tô, chỉ còn lại mình nó lẻ loi ở nhà: “ Hu hu hu, chị không thương em rồi…”

Đối với Tô Lâm, Tô Du không có nửa điểm muốn quan tâm.

Thời đại này, rất nhiều cô gái 15-16 tuổi sớm đã có thể tham gia công tác kiếm tiền nuôi gia đình. Cũng chỉ có gia đình có chút điều kiện mới có thể tiếp tục cung phụng cho con gái đi học.

Dựa theo điều kiện nhà họ Tô mà nói, Tô Lâm còn có thể đi học, quả thực chính là kỳ tích.

Mà cái kỳ tích này được thành lập dựa trên cơ sở nguyên chủ ở nhà họ Tô mệt chết đi sống lại, ăn mặc cần kiệm mà thực hiện.

Toàn bộ nhà họ Tô, người khác không nói tới có bao nhiêu khỏe mạnh, nhưng ít nhất vẫn phù hợp với diện mạo, tinh thần tiêu chuẩn của thời đại này, trái lại nguyên chủ, tình huống thân thể có thể dùng từ suy dinh dưỡng nghiêm trọng để hình dung.

Phải biết rằng, ở niên đại mà mọi người đều thiếu dinh dưỡng, nguyên chủ còn có thể bị người khác nói là suy dinh dưỡng, có thể thấy thân thể này kém đến mức nào.

Tô Du lúc ở trong phòng nghỉ của xưởng soi gương thì có cảm giác không muốn nhìn gương mặt này, gầy đến mặt lõm xuống, làn da vàng vọt, tóc xơ xác, trên người cũng không có mấy lạng thịt.

May mắn ngũ quan của nguyên chủ vẫn thực đoan chính, mắt to, mũi cao, nếu dưỡng tốt, khuôn mặt này cũng thuộc về xinh đẹp khí khái.

Đáng tiếc, bị phá hỏng đến mức không nhìn ra gì nữa.

Muốn ăn thịt, cần thiết ăn nhiều thịt.

Sửa sang cho tốt xong, Tô Du nhanh chóng đến xưởng làm việc.

Trước mắt, đây chính là nơi mình an cư lạc nghiệp, cơ sở để ăn cơm, cũng không thể để xảy ra sự cố.

Lúc này bắt đầu làm việc, mọi người đều ở vị trí chuẩn bị, vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm. Nhìn đến Tô Du đến sớm như vậy, những người khác đều tò mò nhìn.

Hai ngày nay Tô Du đến rất sớm.

Này thật đúng là chuyện lạ.

Mọi người đều biết nhà họ Tô đang nháo phân gia nên cũng đoán chắc là do nguyên nhân này. Trong lòng rất cảm khái, xem ra lần này vợ chồng Tô Đại Chí nháo thật lợi hại. Cho nên ngay cả tình tính tốt như Tô Du cũng không chịu được.

Lúc này Tô Du không quan tâm mọi người nghĩ gì. Cô đang suy nghĩ làm thế nào để mình có thể sống tốt hơn một chút.

Thân thể cô hiện tại đã rất hư nhược rồi, nguyên chủ vẫn luôn có ý chí kiên cường chống đỡ, nhưng cô chịu không nổi. Tô Du cảm thấy không nên chịu loại tội này. Cô không muốn mệt đến một thân bệnh tật. Hơn nữa cô cũng không có tinh thần cường ngạnh để chống đỡ thân thể suy yếu này phấn đấu làm việc.

Mấu chốt là, vị trí này không có tiền đồ gì, điển hình của trâu ngựa trong xưởng, làm nhiều, được ít. Hơn nữa cả đời phải làm công nhân dệt. Tô Du cảm thấy mình nên làm gì đó đánh vỡ tình huống hiện tại.

Vì thế, buổi sáng mọi người đang làm việc khí thế ngất trời, Tô Du quang vinh ngã xuống tại chỗ làm việc.

Ngay lập tức toàn bộ phân xưởng ồn ào cãi cọ lên.

“Tiểu Tô ngất xỉu rồi….”

“Tôi nhìn sắc mặt nó không tốt, vừa nhìn là biết thân thể quá kém.”

“Ai da, chạy nhanh đưa đi bệnh viện, đừng để xảy ra chuyện gì.”

“…”

Rất nhanh, chủ nhiệm Hứa của phân xưởng đã gọi xe vận tải trực tiếp đưa Tô Du đến bệnh viện tỉnh. Sau đó đi thông báo cho người nhà.

Tô Đại Chí cũng ở xưởng dệt công tác, hắn và Tô Du thay thế vị trí của cha mẹ, chị vì chiếu cố hắn, để hắn làm ở kho hàng. Mấy năm nay công việc cực kỳ nhàn hạ.

Vừa mới kiểm tra kho hàng xong, hắn đang ngồi trên ghế nghĩ ngợi làm sao khuyên nhủ chị.

Hắn biết, cái nhà này nhất định phải phân. Lưu Mai nói đúng, hắn về sau có gia đình nhỏ, có con của mình. Không có khả năng cả đời này sống cùng với các chị em. Về sau quan hệ sẽ càng ngày càng xa, hắn cần thiết phải sớm vì bọn nhỏ mà tính toán.

Mới hạ quyết tâm,Tôn Hiểu làm cùng đã vội vã chạy tới tìm hắn. “Đại Chí, chạy nhanh đến bệnh viện, chị anh ngất rồi.”

Tô Đại Chí sợ tới run lên một cái. Đứng lên nói: “Ai ngất?”

“Còn ai nữa, chị của anh! Tô Du! Trương sư phó bên ban vận chuyển mới vừa đưa đi bệnh viện, người bên công hội cũng đi. Anh cũng nhanh chạy đi xem.”

Tô Đại Chí lập tức cảm thấy choáng váng. Chị ngất xỉu? Sao lại ngất được? Những năm gần đây cũng chưa từng ngất, lần trước phát sốt, cũng không cần đi bệnh viện, không phải là vẫn rất tốt sao?

Tô Đại Chí mơ hồ bị Tôn Hiểu đẩy ra kho hàng, hướng đến bệnh viện.

Tô Du lúc này đang nằm trong viện.

Thân thể này cho dù không xỉu thì ở bệnh viện kiểm tra cũng có thể tra ra một đống vấn đề.

Thiếu dinh dưỡng, thể hư, khí huyết không đủ, mệt nhọc quá độ…

Kiểm tra xong, bệnh viện cũng không tiện cho cô trị liệu. Chỉ có thể cho cán sự của công hội đi tìm bác sỹ lấy đơn, đến hậu cần lấy 5 lượng đậu nành và 3 lượng đường đỏ, lại thêm vài quả trứng gà, chờ Tô Du tỉnh lại, ăn trứng gà hồng.

Công hội phái tới cán sự tên Nghiêm Tiểu Phương, là một cô gái trẻ tuổi, nghe được bác sỹ phân phó, cô nhịn không được nuốt nước miếng. Sau đó vội vàng đi nấu trứng gà nước đường.

Chờ nấu xong bê lại đây, Tô Du cũng tỉnh lại.

Cô tuy rằng giả bộ bất tỉnh, nhưng vừa rồi thật sự ngủ. Thân thể nguyên chủ quá kém, nằm xóc nảy một chút đã mệt rã rời. Cô thiếp đi một giấc. Tỉnh dậy đã ngửi được một mùi thơm.

Lúc này cũng nên ăn cơm trưa rồi.

Nghiêm Tiểu Phương nhìn đến cô tỉnh lại, vui mừng nói: “Đồng chí Tô Du, cô tỉnh rồi, đỡ chút nào không?”

Tô Du mơ màng nói: “Tôi đây là làm sao thế?”

“Cô mới ngất xỉu!” Nghiêm Tiểu Phương kích động nói. Để công nhân ngất xỉu tại vị trí công tác, đó là công hội thất trách.

Hơn nữa trong mắt cô, ngất xỉu lúc làm việc, đó đều là thành phần tích cực.

“Mau ngồi dậy ăn, bác sỹ nói cô thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, kê cho đồ ăn bổ, cô mau ăn đi.” Nghiêm Tiểu Phương để bát tới trên bàn. Sau đó muốn đỡ Tô Du lên.

Tô Du nhanh tự mình ngồi dậy. Nói thật, lừa cô gái thành thật như vậy, lương tâm của cô còn hơi day dứt.

Vì thế nói: “Cô cũng chưa ăn đúng không, nếu không chúng ta chia nhau ăn.”

Nghiêm Tiểu Phương nghe vậy, nhanh chóng lắc đầu: “Không được, đây là đồ bổ của cô. Đồng chí Tô Du, thân thể cô quá kém. Dưỡng tốt thân thể, cô mới có thể làm việc càng tốt, công hội ăn đồ bổ của công nhân, chuyện này tôi không làm được.”

Bác sỹ nói, thân thể này thiếu hụt dinh dưỡng, cần thiết điều dưỡng tốt. Cô cũng đã nghe qua chuyện trong nhà Tô Du, biết nhà Tô Du khó khăn.

Cho nên lúc nghe được Tô Du muốn cùng cô chia đồ ăn, cho dù cô không ăn nhưng trong lòng cũng rất cảm động. Thật là người tốt!

Người thời đại này đúng là thật thà, Tô Du cảm động nhìn Nghiêm Tiểu Phương, bưng bát lên ăn.

Đường đỏ trứng gà, tại thời điểm này là đồ ngon khó mà có được. Nhưng Tô Du thật sự không ăn ra cái mỹ vị gì, cô nhớ những mỹ thực tinh xảo ngày trước.

Mới ăn hai miếng mắt đã đỏ lên.

Nghiêm Tiểu Phương tức khắc luống cuống: “Sao cô khóc?”

“Trong xưởng đối với tôi tốt quá, thái độ làm việc trước kia của tôi thật là xin lỗi mọi người trong xưởng. Tôi cảm thấy đuối lý.”

Tô Du nói, bắt đầu lau nước mắt.

Chương trước | Chương sau

Leave a comment