Năm 60 tươi đẹp – Chương 2

Bên này Tô Du tan tầm muộn, buổi chiều 6 giờ mới tan.

Các cô ban ngày tan tầm, buổi tối còn có công nhân ca đêm lại đây làm việc. Ca làm việc thế này cũng không phải là cố định, mấy hôm nữa Tô Du cũng phải làm ca đêm.

Nghĩ đến hơn nửa đêm không được ngủ, còn phải làm việc, trong lòng Tô Du không vui. Nghĩ lại, mình ngủ một giấc tới đây, không chừng đêm nay vừa ngủ là có thể trở về.

Vì thế chạy nhanh đến nhà ăn, ăn đến bảy tám phần no, mới nhanh chóng về nhà theo trí nhớ.

Lúc này trên đường là thời điểm đông người qua lại, tất cả đều một kiểu đồ lao động màu xám vàng đất. Mọi người tinh thần no đủ, ý chí chiến đấu sục sôi. Đối với bọn họ, công tác nặng nề không phải gánh nặng mà là vinh quang.

Hiện giờ đúng là thiên hạ của giai cấp công nhân.

Trong lòng Tô Du cũng có chút may mắn, tốt xấu vẫn còn lăn lộn đến giai cấp công nhân, hôm nay còn có thể ở nhà ăn ăn bữa cơm, nếu thành giai cấp nông dân, ba đời bần nông, thành phần trong sạch, cuộc sống sẽ không dễ chịu như vậy. Trong trí nhớ cô có biết, lúc này nông dân đang chịu nạn đói, nơi nơi đều ăn không đủ no. Nếu cô thật sự thành giai cấp nông dân, không biết chừng hôm nay phải đi theo hương thân phụ lão gặm vỏ cây.

Trở về nhà trong trí nhớ, Tô Du đứng ở cửa, một chút cũng không muốn đi vào. Cô cảm thấy nơi này không phải dành cho người ở.

Nhà họ Tô ở trong một đại viện. Một đại viện nhỏ lại có mấy chục người. Mỗi nhà chỉ được phân một cái phòng đơn, mấy thế hệ chen chúc bên trong. Cái gì mà nồi gáo chén bát đều nhét hết ở bên trong, trong viện càng chất đống các loại đồ vật linh tinh. Nhìn thôi đã cảm thấy chen chúc hỗn độn.

“Tô Du đã về rồi đấy à, sao không vào nhà?”

Bà Lý ở cùng sân đi ra đổ nước, thấy cô đứng ở cửa ngây ngốc thì hỏi.

“Cháu vừa về ạ.” Tô Du phục hồi tinh thần, nhấp miệng cười tiến vào.

Sau đó dựa theo ký ức chui vào phòng đơn nhà mình. Nhìn cửa phòng cũ nát, cô cau mày duỗi tay mở ra.

Mới mở cửa, nhìn đến vài người ngồi trong phòng.

Đôi vợ chồng trẻ ngồi bên cái bàn nhỏ, nữ tết tóc hai bên, mặt dài, môi mỏng, mũi nhỏ. Trên người cũng mặc một thân đồ lao động màu xám. Nam mặc đồ lao động của xưởng dệt, mặt chữ điền, vẻ mặt hàm hậu.

Tô Du hơi hồi tưởng lại, biết đây là em trai nguyên chủ Tô Đại Chí và vợ Lưu Mai. Hai người kết hôn chưa đến 3 tháng, đang đòi phân gia. Nếu phân gia, dọn ra thì cũng được, nhưng hai người này đòi phân phòng ở. Tô Du nghĩ da mặt đủ dày nha, đủ để sánh với lão ba bao cỏ bán con gái của cô.

Bất quá đây là chuyện nhà của nguyên chủ, Tô Du cũng lười để ý, trực tiếp vào phòng.

Nhìn đến Tô Du đã trở lại, Tô Đại Chí ngẩng đầu mồm mép giật giật như muốn nói, lại bị Lưu Mai ở bên cạnh kéo một chút, cũng chưa nói gì.

Ở trên giường, một thiếu nữ 14, 15 tuổi đang ngồi, mặc váy liền áo màu lam, biết Tô Du đã trở lại, nó hừ một tiếng nằm xuống, tựa như đang cùng ai giận dỗi.

“Em không ăn.”

Đây là em gái Tô Lâm, 14 tuổi. Đang học cấp 2. Dựa theo ký ức nguyên chủ, cô nương này từ nhỏ được coi như khuê nữ mà chiều chuộng, không biết nhân gian khó khăn, dưỡng thành tính tình hư vinh. Lúc này đang vì muốn mua váy giống bạn học, mà nguyên chủ vì tiền đã dùng cho Tô Đại Chí cưới vợ, phiếu vải cũng dùng hết, không có cách nào thực hiện yêu cầu của nó, nên ở nhà làm ầm ĩ. Liên tục hai ngày, buổi tối đều dỗi không ăn cơm, chờ người dỗ dành.

Tô Du bĩu môi, không ăn thì không ăn, ai quản. Nếu có ăn thì cô ăn rồi, ai còn quản ai không ăn cơm. Ở cái thời đại ăn không đủ no này, cô ước gì mọi người đều không ăn, để lại cho một mình cô ăn.

Từ dưới giường lấy ra chậu, lại tìm quần áo sạch, cô đi đến phòng tắm trong viện tắm rửa. Phòng tắm là một cái phòng chưa được 5 mét vuông, dù sao thì một cái sân hơn mười người sinh hoạt, vấn đề sinh hoạt này cần phải giải quyết.

Tô Du cầm phiếu nước đi lấy nước ấm, thoải mái dễ chịu tắm rửa. May mắn lúc này là mùa hè, nếu là mùa đông thì cuộc sống này khó mà chịu được.

Hy vọng mình ngủ dậy hết thảy đều trở về chỗ cũ.

Tóm lại cô không có ý định lưu tại chỗ này. Tối hôm nay, cô phải ngủ một giấc thật ngon, không biết chừng mai có thể trở về.

Trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực, bắt cô quay lại thập niên 60 sinh hoạt, thật sự là muốn cái mạng già này.

Không ăn không uống không mặc, lại còn phải làm việc vất vả. Mới một ngày, cô đã chịu quá đủ, nếu là cả đời, cô tình nguyện tìm một chỗ đâm chết luôn.

Trong phòng, Lưu Mai đứng lên nhìn bên ngoài, sau đó quay lại nói với Tô Đại Chí cũng đang sững sờ: “Anh nói chị đây là làm sao, buổi sáng sáng sớm đã chạy, cơm cũng không nấu, trưa cũng không về, buổi tối đến giờ mới về, cũng không hỏi chúng ta ăn gì, đều mặc kệ?”

Tô Đại Chí ngơ ngác nói: “Có phải chị đang giận không?”

Hắn cũng cảm thấy kỳ quái. Trước kia, chị mỗi ngày đều về sớm, bọn họ trở về, đồ ăn đã nấu xong. Đâu như hôm nay, về muộn không nói, lại còn không để ý tới mọi người. Lúc nãy Tiểu Lâm cáu kỉnh không ăn cơm cũng vậy, nếu là trước kia, chị đã sớm bưng đồ ăn đi dỗ dành, lúc nãy sao giống như là không thấy được vậy?

Xem ra lần này chị giận không nhẹ.

Tô Lâm nằm trên giường sờ bụng, sau đó kiên định nhắm mắt lại. Dù sao nó không tin là chị không để ý đến mình. Chờ lát nữa chị về còn thấy mình nằm, nhất định sẽ dỗ mình ăn cơm.

Nhưng nó sẽ không nghe, trừ phi chị đồng ý mua cái váy mới kia.

Chờ Tô Du tắm rửa sạch sẽ trở về, phát hiện mọi người trong nhà vẫn là tư thế cũ, tựa hồ không hề xê dịch.

Nhưng Tô Du sẽ không quản bọn họ.

Những người này trừ bỏ trong trí nhớ có bọn họ ra thì cùng cô không có quan hệ gì. Hơn nữa cô nhất định sẽ trở về, càng không có tâm tư đi quản bọn họ.

Bỏ đồ vật xuống, cô kéo lên giường đệm ở giữa, nằm xuống chỗ của mình. Mới vừa nhắm mắt, cô lại ngồi lên, đối với hai vợ chồng Tô Đại Chí nói: “Buổi tối kiềm chế chút, đừng làm ồn.”

Tô Đại Chí và Lưu Mai sửng sốt, mặt đỏ bừng: “…”

Nhìn Tô Du cứ như vậy nằm xuống ngủ, Tô Lâm kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó ngồi dậy.

Tô Đại Chí và Lưu Mai cũng ngơ ngác nhìn.

Không phải là giả vờ ngủ chứ?

Ba người nhìn Tô Du, chờ thêm trong chốc lát, nghe được tiếng ngáy nho nhỏ, lúc này mới xác định, chị thế mà ngủ thật rồi, mặc kệ mọi chuyện!

“Mọi người đang làm gì thế, có gì ăn không? Em chết đói mất.”

Một thiếu niên 15-16 tuổi chạy từ ngoài vào. Là đứa con thứ ba nhà họ Tô, Tô Tiểu Chí. Nhìn đến anh cả chị dâu thì nhíu nhíu mày.

Xoay người đi mở nồi sắt, kết quả bên trong chả có gì.

Nó kinh ngạc nói: “Mấy người không phần em?” Trước kia không cần biết nó về muộn thế nào, trong nhà đều có thức ăn nóng hổi để phần. Ít nhất còn có bánh bột ngô.

Tô Lâm tức giận vuốt bụng nói: “Ăn cái gì, em cũng đã ăn gì đâu!”

Tô Tiểu Chí nói: “Đấy là chính mày không ăn, trách ai.” Sau đó ngắm ngắm. “Chị đâu? Bảo chị nấu cơm cho em, em đói muốn chết rồi. Vừa mới đá bóng cả một buổi chiều.”

Hai vợ chồng Tô Đại Chí và Tô Lâm đồng thời chỉ trên giường chỗ đang kéo rèm.

“Ngủ rồi.”

Tô Tiểu Chí đi qua vén rèm, thấy chị mình đang ngủ say.

Nó lắc giường đệm: “Chị, em đói.”

“Đói thì tìm mẹ, tao lại không phải mẹ mày…” Tô Du lẩm bẩm nói.

Lúc này Tô Du ngủ cũng không yên ổn, cô đang gặp ác mộng.

Trong mộng, cô biến thành một cô gái 16 tuổi mất đi cha mẹ, trong nhà em trai em gái còn nhỏ, vì để nuôi sống bọn họ, cô bỏ học cấp 3, vào trong xưởng thay thế vị trí của mẹ.

Mỗi ngày không những phải gánh vác công việc nặng nề còn phải về nhà chăm sóc các em.

Mỗi ngày ăn không đủ no, ngủ không đủ giấc, mệt đến chết đi sống lại.

Tô Du trong lòng vẫn luôn mắng mình không cần làm loại chuyện này, nhưng không khống chế được thân thể, mỗi ngày làm trâu làm ngựa, tức đến hộc máu.

Cũng may trong đầu cô còn thanh tỉnh, biết đây là nằm mơ.

Đúng, đúng, đều là nằm mơ. Cô là chủ Tô gia, không quan tâm là công ty hay ở nhà, mọi người đều phải nhìn sắc mặt cô. Cô còn lâu mới biến thành loại người thành thật bị người ta bắt nạt. Ngay cả cha mẹ ruột, em trai ruột, em gái ruột cũng không được.

Một giấc ngủ dậy, trời đã sáng.

Cô ngáp một cái ngồi dậy, đang chuẩn bị sờ tìm di động, kết quả sờ không thấy, cô quay sang bên cạnh vừa thấy, tức khắc ngây ngẩn cả người.

Năm giây sau, cô mới phục hồi lại tinh thần.

!!!Cô vậy mà vẫn ở cái nơi quỷ quái này! Aaaa, không phải ngủ một giấc là có thể trở về sao, tại sao cô còn ở nơi này.

Chẳng lẽ cô thật sự chỉ có thể ở lại nơi này?!

Tô Du hung hăng xoa tóc.

Trong nháy mắt, niệm tưởng không có, hy vọng cũng không. Ý tưởng “một ngày ở thập niên 60” của ngày hôm qua cũng không có.

Hiện tại, “một ngày” của cô rất có khả năng biến thành “cả đời”.

“Chị, rốt cuộc chị đã dậy, có gì ăn không, em đói chết rồi.”

Tô Tiểu Chí đói không chịu nổi, từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy Tô Du xuống giường, chạy nhanh kêu lên.

Tô Du lúc này đang khó chịu, nghe được lời này, trừng mắt nhìn nó một cái: “Ăn, ăn, ăn, cả ngày chỉ biết ăn. Muốn ăn chính mình làm, kêu chị làm cái gì, chị lại không phải mẹ bọn mày!”

Nói xong nổi giận đùng đùng bưng đồ tẩy rửa ra bên ngoài.

Nhìn cảnh tượng rách nát bên ngoài, cô hét lên a a a vài tiếng. Tức khắc toàn bộ đại viện gà bay chó sủa.

“Sao, xảy ra chuyện gì?”

“Nhà ai đánh nhau?”

“Có phải nhà họ Tô đánh nhau rồi không?”

“…”

Nhà họ Tô bị dọa đến ngồi hết dậy, “…”

Tô Du mặt không biểu tình đi đến chỗ tắm rửa đánh răng rửa mặt.

Dùng nước lạnh vỗ lên mặt, mới làm chính mình bình tĩnh vài phần. Trong lòng cũng tự an ủi: “May mắn còn không phải ăn ngủ đầu đường. Không trở thành không hộ khẩu, còn có cái công tác ổn định. Nơi ở tuy rằng kém….Không sao, không phải làm lãnh đạo là có thể phân phòng tốt sao? Không có giúp việc không quan trọng, ăn cơm có thể ăn ở căn tin, trong nhà còn có mấy lao động khỏe mạnh, có thể nấu cơm, bưng trà rót nước.”

Nghĩ như vậy, trong lòng cũng có chút thoải mái.

Có ăn có uống có người hầu hạ, cùng trước kia khác biệt không phải quá lớn…Đến nỗi trong nhà những người đó có nghe lời hay không, này đó đều không nằm trong phạm vi suy xét.

Chương trước | Chương sau

Leave a comment